TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Khuynh Chi Hậu

Chương 75: Xe tiếp ứng

Nơi này thông đến con đường lớn dẫn đến khu nguy hiểm.

Một chiếc xe dừng sát ở ven đường, tắt máy tắt đèn, lẳng lặng chờ đợi.

Trong xe có hai người, một người là tài xế, một người khác là một vị người tu hành đã mở ra linh môi, hắn tên là Trịnh Phi, phụ trách tiếp ứng những người tham dự hành động lần này.

"Trịnh ca, hay là trở về đi, đã trễ như thế này, hẳn là sẽ không có người trở về nữa, chúng ta tiếp tục đợi ở chỗ này nói không chừng cũng gặp được nguy hiểm." Giờ phút này tài xế lên tiếng nói chuyện, bây giờ cũng chỉ có một chiếc xe của hắn lẻ loi trơ trọi đậu ở chỗ này, trong lòng khó tránh khỏi có chút rụt rè.

Trịnh Phi lắc đầu lên tiếng trả lời: "Không được, Dương Nhất Long ra lệnh cho ta là chờ đến sáu giờ, hơn nữa cho đến bây giờ đã có hơn mười vị người tu hành mất tích ở trong khu nguy hiểm, chuyện này vốn là một phiền phức lớn, nếu như bây giờ có người tu hành còn sống thoát đi ra mà chúng ta lại từ bỏ tiếp ứng, một khi tin tức truyền ra ngoài, sau này sẽ có người dám hợp tác làm việc với Dương gia nữa hay sao?"

"Bây giờ ở trong cái thế giới này, người tu hành nắm quyền lực, uy tín và lực hiệu triệu của một người rất quan trọng, bởi vì người tu hành vốn liền là một cái biểu tượng, một khi uy tín vỡ vụn, như vậy hắn sẽ bị toàn bộ giới tu hành bài xích, sau này muốn làm bất cứ chuyện gì đều sẽ khó khăn trùng điệp."

"Tại sao lại như vậy? Xã hội bây giờ người không giữ chữ tín có nhiều chứ, cũng không thấy bọn họ bị bài xích a." Tài xế rất không hiểu.

Trịnh Phi nhìn ngoài cửa sổ, cười cười lên tiếng giải thích: "Đó là bởi vì pháp luật có thể quản được kẻ vô lại, lại không ước thúc được người tu hành mạnh mẽ, cho nên người tu hành nhất định phải tự mình ước thúc mình, như vậy những người khác mới sẽ tín nhiệm ngươi, tôn trọng ngươi, sùng bái ngươi, thậm chí nguyện hưởng ứng lời ngươi hiệu triệu, thử hỏi một chút, ngươi muốn đi theo một người nhất ngôn cửu đỉnh hay là đi theo một người chỉ thích lật lọng?"

"Ta đại khái đã hiểu, người càng có địa vị cao thì càng để ý uy tín và lời hứa, cho nên lời của người có địa vị cao nhất là Hoàng đế nói ra chính là thánh chỉ." Tài xế có chút giật mình.

Trịnh Phi lên tiếng nói ra: "Đại khái chính là ý này, cho nên Hoàng đế càng không thể nói không giữ lời, một khi bắt đầu, sau này thánh chỉ chính là giấy lộn, sẽ không còn có tác dụng, trước đó Dương Nhất Long nói thời gian hành động đến sáu giờ là hết hạn, chúng ta nhất định phải phụ trách tiếp ứng người tu hành rút lui trong khoảng thời gian này, nếu như không làm như vậy, sau này lời Dương Nhất Long nói chính là đánh rắm, không ai tin, cũng không ai nghe."

"Không ngờ được là trong đó còn có thâm ý như thế này." Tài xế không ngờ được là hành động này còn có thâm ý như vậy.

Sau đó Trịnh Phi lại thở dài nói: "Nhưng mà trong lòng ta cũng biết, bây giờ những người còn chưa có rút lui từ khu nguy hiểm thì đoán chừng rất khó trở lại, hơn phân nửa đã chết ở bên trong. . . . . a, chờ một chút, hình như nơi đó có một bóng người đang nhanh chóng chạy tới bên này."

"Ta xuống xe xem thử xem, ngươi tùy thời chuẩn bị phát động xe rút lui."

Hắn nói xong lập tức mở cửa xe đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng xoay người một cái đứng ở một chỗ cao nhìn ra xa.

"Là ai?"

Trịnh Phi khẽ quát một tiếng, lên tiếng hỏi thăm.

Sợ có sinh vật hình người hoặc thứ gì đó không sạch sẽ đến gần bọn họ.

"Là ta, Lý Dịch." Bóng người đó lên tiếng trả lời.

"Lý Dịch?"

Trong đầu Trịnh Phi lập tức nhớ lại, sau đó lên tiếng nói ra: "Hóa ra là vị người tu hành đi theo bên cạnh Lý Đào, ta tên là Trịnh Phi, là người phụ trách tiếp ứng các ngươi, đã xảy ra chuyện gì, Lý Đào và Trương Cao cùng nhóm hành động với ngươi đâu… không đúng, dừng lại, thứ ở trên người ngươi là cái gì?”

"Lý Đào và Trương Cao chết rồi, bị một đám quái vật giết chết trong điểm đóng giữ, ta thừa dịp loạn chạy ra, chớ khẩn trương, trên người của ta cõng một con hổ kỳ quái, bị ta giết, ta cảm thấy con mồi này có thể có giá một chút cho nên ta mang về."

Giờ phút này Lý Dịch hơi thở hổn hển, hắn cõng con Bưu đó một đường chạy, cuối cùng vẫn thoát ra khỏi khu nguy hiểm, thuận lợi đi tới phụ cận cảnh giới tuyến.

"Giết một con hổ a? Thì ra là thế, không sao, ngươi qua đây đi." Trịnh Phi nhẹ nhàng thở ra, sau đó ra hiệu Lý Dịch tới.

"Đã xảy ra chuyện gì, cảnh giới như thế?" Lý Dịch cõng thi thể ác Bưu tới gần, hắn toàn thân mùi máu tươi nồng đậm, cả người tản ra một cỗ khí tức hung hãn.

Trịnh Phi quan sát Lý Dịch, sau đó trông thấy hắn cõng một con hung thú thì lập tức cả kinh nói: "Khá lắm, thứ ngươi giết hoàn toàn không phải là một con hổ mà là hung thú Bưu, trước đó Dương Nhất Long đã phát tin tức cho chúng ta, nói trong khu nguy hiểm có một vườn bách thú bị bỏ hoang, một con sinh vật siêu phàm nuôi dưỡng rất nhiều hung thú, ngay cả Bưu, Sơn Tiêu, Nhân Hùng cũng có, sau đó hắn săn giết con sinh vật siêu phàm đó, không khả năng xử lý số hung thú còn lại cho nên khiến cho hung thú bạo tẩu, tán loạn trong khu nguy hiểm cho nên chúng ta mới cảnh giới cao độ."