Lý Dịch vừa nghe vừa âm thầm khâm phục thủ đoạn của Dương Nhất Long.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn Từ Minh mời Dương Nhất Long đến làm nhân chứng. Không ngờ, Dương Nhất Long không những xoa dịu ảnh hưởng của vụ việc này mà còn ổn định lòng người, tạo dựng uy tín, thậm chí còn giết chết Hạ Quân để chấn nhiếp những kẻ có ý đồ xấu.
Việc mua lại con hung thú Bưu với giá cao vừa qua cũng có ý nghĩa sâu sắc. Không chỉ đầu tư Lý Dịch mà còn mở đường cho hoạt động kinh doanh sau này.
Phải biết, ngay cả khi Dương Nhất Long không làm điều này thì hắn vẫn phải trả tiền bồi thường và chi phí y tế, nhưng mà bồi thường như vậy cũng không ổn, đến lúc đó có thể sẽ có một đám người tình huống liên thủ đến trước cửa nhà hắn đại náo.
"Nhưng sự việc của Hạ Quân cũng nhắc nhở mình, ngay cả khi ở khu ổn định, nơi có luật pháp bảo vệ nhưng người tu hành cũng sẽ giết người nếu họ bị dồn vào chân tường, nếu như không cảm giác một chút, giống như vừa rồi thì nguy hiểm."
Lý Dịch âm thầm nhớ kỹ chuyện này.
Hắn phải cảnh giác cao độ trước một số người tu hành có thái độ thù địch, không được sử dụng cách suy nghĩ của người thường để đối phó với những chuyện này.
Nếu người bình thường gặp phải chuyện này, có lẽ sẽ nói những câu như thế này: Ta làm như vậy đó, ngươi có thể làm gì ta, ngươi có bản lĩnh thì giết ta, ngươi có dám không?
Tất nhiên người bình thường sẽ không dám ra tay.
Nhưng người tu hành thì không, người tu hành thật sự dám giết người.
Vừa rồi Dương Nhất Long không chút do dự giết chết Hạ Quân.
Nghĩ đến đây, Lý Dịch có chút mệt mỏi rời khỏi phòng điều trị, sau đó đi thang máy trở về ký túc xá ở tầng ba.
Khi trở về phòng, hắn không làm gì khác ngoài ngủ một giấc.
Ngủ đến tận chiều ngày hôm sau.
Chuyện xảy ra đêm qua cũng nhanh chóng lan truyền, nhiều người biết chuyện, trong khi mắng mỏ Hà Quân thì bọn họ cũng ghen tị với Lý Dịch vì đã thành công săn một con Bưu ở khu vực nguy hiểm, kiếm được 20 triệu, phất nhanh khiến cho hắn trở thành đề tài cho mọi người bàn tán say sưa. .
Thậm chí nhiều người còn bày tỏ mong muốn liên thủ đến khu vực nguy hiểm nhặt những chỗ tốt.
Trong phòng, Lý Dịch tỉnh lại sau giấc ngủ, cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực.
Vết thương trên lưng đã đóng vảy và hơi ngứa, có vẻ như đang lành lại.
Tắm rửa một cái, Lý Dịch thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hôm nay về nhà.
Cha mẹ ở nhà còn cần được chăm sóc, không thể ở lại được nữa.
Nhìn con ngựa bùn được mang về từ khu nguy hiểm và chiếc mũ trùm đầu bằng da người đáng sợ, Lý Dịch không khỏi nghĩ tới sư phụ mà hắn mới gặp một lần, bên cạnh không có người thân, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được tình thương của người thân đến từ Triệu Ca.
Mặc dù chỉ ở cùng nhau một giờ, Lý Dịch vẫn nhớ rõ như cũ.
Không tiếp tục suy nghĩ lung tung, sau khi thu dọn đồ đạc, Lý Dịch rửa mặt, chuẩn bị xuống căng tin dùng bữa rồi rời đi.
Cuộc sống phải tiếp diễn.
"Lý Dịch, ngươi tỉnh rồi à? Là ta, Từ Minh." Lúc này, có tiếng gõ cửa.
“Ta tới ngay.” Lý Dịch đáp lại, mở cửa.
"Thế nào? Hôm qua ngủ ngon không?" Từ Minh cười nói. Hai người đã gặp nhau nhiều lần, coi như là quen biết.
Lý Dịch cười nói: "Ta ngủ ngon, hiện tại ngẫm lại, khu ổn định thoải mái hơn, khu vực nguy hiểm đúng là không phải nơi cho người ở."
"Có rèn luyện mới có trưởng thành, rất nhiều cường giả đều chủ động đi đến nơi nguy hiểm rèn luyện, ta tin tưởng về sau ngươi cũng sẽ làm như vậy." Từ Minh nói: "Được rồi, tạm thời không nói chuyện này. Hợp đồng mua lại này ngươi xem, nếu không có vấn đề gì thì ký tên, đây là 20 triệu tiền mặt, còn có thêm 2 triệu tiền bồi thường cho lần hành động này, còn có 800.000 tiền lương trong đó. Ngươi kiểm lại đi.”
"Không cần, ta tin ngươi." Lý Dịch nói, cầm lấy hợp đồng, xem xét, xác định không có vấn đề gì mới ký.
Từ Minh cầm lấy hợp đồng, ra hiệu cho trợ lý để tiền vào phòng, sau đó nhìn nói: "Sao? Bây giờ dọn đồ luôn à, định về sao? Không ở lại thêm mấy ngày sao? Nơi này bao ăn ở, có thể tình huống một thời gian rồi về, vết thương của ngươi vẫn chưa lành chứ.”
"Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là trong nhà xảy ra chuyện, ta phải lo liệu cho cha mẹ, ta cũng không thể làm gì khác được." Lý Dịch rất tiếc nuối nói.
"Vậy à, sau khi giải quyết xong việc ở nhà, nếu rảnh rỗi thì có thể qua đây, ta sẽ sắp xếp chỗ ở và ăn uống cho ngươi. Đừng lo lắng, chút quyền lợi này ta có thể làm được.” Từ Minh cười nói.
Lý Dịch đột nhiên có chút cảm động: "Như vậy không tốt đâu."
"Không sao đâu, ngươi nghĩ Dương tổng sẽ quan tâm đến chuyện nhỏ này à? Ngươi muốn thì cứ đến. Nếu có thắc mắc thì đến tìm ta." Từ Minh nói.
"Chủ quản, ngài nói như vậy ta sẽ không khách khí, sau khi xử lý xong việc, nếu có thời gian sẽ tới đây ăn ngủ." Lý Dịch nói.
Lúc này Từ Minh nhìn quanh, sau đó đi vào phòng nhỏ giọng nói: "Lý Dịch, ta nói cho ngươi một chuyện nữa. Ngươi có biết vì sao Dương Nhất Long lại mua con Bưu ngươi săn được với giá cao không?"
“Cái này, cái này ta cũng không xác định.” Lý Dịch thử đoán: “Hắn muốn đầu tư vào ta?”
"Có ý này, nhưng nó không hoàn toàn chính xác, đây là tin tức cá nhân ta cung cấp cho ngươi, ra khỏi cửa phòng này ta không nhân.” Từ Minh nói: "Dương Nhất Long đã nhìn thấy những vết thương để lại trên cơ thể của Bưu. Có thể để lại vết thương như vậy thì quyền cước bình thường không làm được.”
"Dương Nhất Long suy đoán ngươi gặp kỳ ngộ, học được một môn thuật, một loại quyền thuật ở khu nguy hiểm."
Sắc mặt Lý Dịch hơi động, hắn lại không để ý tới điều này.
Giờ nghĩ lại, con Bưu hắn giết, trên người để lại quyền ấn đặc thù.
Chương 86: Quyền thuật phiền phức
Chương 86: Quyền thuật phiền phức
Chỉ cần người tu hành có lòng thì nhất định sẽ nhận ra loại quyền thuật này không hề đơn giản.
"Dương Nhất Long suy đoán rất chính xác, ta lạc vào phố quỷ, học được một kỹ nghệ không thuộc về thế giới của chúng ta." Lý Dịch không giấu giếm nữa, công khai thừa nhận, dù sao đã nói tới nước này rồi, nếu còn không thừa nhận nữa thì có chút dối trá.
"Phố quỷ? Đúng là nguy hiểm." Từ Minh thở dài: "Nhân tiện, đừng tùy tiện truyền lại quyền thuật mà ngươi học được."
"Sao lại vậy?" Lý Dịch tùy ý hỏi.
Từ Minh lập tức nói: “Thuật còn có giá trị hơn mười con Bưu ngươi săn. Một khi ngươi truyền nó cho người thứ hai, hắn sẽ lấy quyền thuật của ngươi đi bán lấy tiền, ngươi sẽ bị lỗ lớn, vì vậy tốt nhất nên giữ bí mật. Nếu ngươi thực sự thiếu tiền và muốn bán, ta khuyên ngươi nên liên hệ với Dương Nhất Long."
"Hắn ấy rất hào phóng và ta tin rằng hắn sẽ đưa ra một mức giá khiến ngươi vừa ý."
“Ta tạm thời không thiếu tiền, còn chưa có ý định bán quyền thuật.” Lý Dịch nghiêm túc nói.
"Không sao, ta chỉ nhắc nhở ngươi thôi." Từ Minh nói.
Lý Dịch gật đầu: “Cám ơn ngươi, ngươi nói như vậy ta cũng hiểu.”
"Tốt rồi. Không còn việc gì nữa, ta đi trước. Ngươi có thông tin liên lạc của ta, nếu cần gì có thể liên hệ với ta.” Từ Minh và trợ lý rời đi.
Sau khi tiễn Từ Minh đi, Lý Dịch mơ hồ cảm thấy bất an.
Bởi vì tin tức Từ Minh tiết lộ khiến hắn ngửi thấy mùi gì đó khác lạ, từ việc Dương Nhất Long mua thi thể Bưu với giá cao ngày hôm qua cho đến việc hôm nay chủ động đến nhắc tới quyền thuật, tuy rằng hắn là đang nhắc nhở Lý Dịch nhưng ý đồ trong đó là giao dịch.
Lý Dịch cân nhắc một hồi, cuối cùng cũng hiểu ra: “Ngày hôm qua Dương Nhất Long nhìn thấy quyền ấn trên người Bưu, có lẽ hắn cũng có hứng thú với quyền thuật của ta, vừa rồi Từ Minh đến thăm hẳn không phải là ý định của hắn, có lẽ là lệnh của Dương Nhất Long."
"Có vẻ như ta không thể ở lại nơi này được nữa, phải rời đi ngay để tránh rắc rối."
Nghĩ đến đây, hắn đếm tiền lương, sau khi xác định không có vấn đề gì, lập tức thu dọn đồ đạc rồi đi ngay.
Nhưng khi chuẩn bị rời đi.
Lý Dịch chợt nhớ ra điều gì đó, hắn quay người đi về phía phòng của Trương Cao, hắn đã hứa với Trương Cao sẽ giao số tiền hắn kiếm được cho gia đình hắn.
Vì cửa bị khóa nên hắn không thể đi vào.
Do dự một lát, Lý Dịch giơ tay đấm vào ổ khóa cửa.
"Ầm!"
Cánh cửa được mở ra.
Sau khi Lý Dịch bước vào, hắn thu dọn đồ đạc cá nhân của Trương Cao, bao gồm cả tiền lương để lại trong phòng.
"Lý Dịch, ngươi đang làm gì?" Lúc này, một giọng nói vang lên, chính là Lữ Giác còn chưa rời đi.
"Trương Cao đã chết, hắn chết ở khu nguy hiểm, trước khi chết hắn nhờ ta đem đồ đạc của hắn đưa về nhà, ta giúp hắn thu thập." Lý Dịch nói: "Không phải ngươi đã đi sao? Tại sao còn ở đây?”
Lữ Giác nói: "Tối qua đã quá muộn nên ta ở lại thêm một ngày nữa, bây giờ ta chuẩn bị rời đi. Đêm qua ta cũng nghe nói về Trương Cao. Không chỉ hắn mà còn cả Linh Môi Cảnh Lý Đào cũng hết rồi, quả nhiên, ta không tham gia vào chuyện này là đúng, nếu ta cũng đi thì sợ là giờ ta đã chết."
Sau đó hắn cảm thấy có chút may mắn.
Lý Dịch nói: "Không ai có thể chắc chắn điều gì cả. Nếu ngươi không liều, vĩnh viễn sẽ không thay đổi được gì."
"Những người tu hành bình thường chúng ta không có thiên phú dị bẩm như Lý Dịch ngươi. Lần này ngươi đến khu nguy hiểm, không chỉ trở thành Linh Môi Cảnh mà còn săn được một con hung, kiếm được tổng cộng 20 triệu. Nghe khiến cho người ta đố kỵ và ghen tị, ta nói rồi, chúng ta không phải là người chung một đường, sớm muộn gì ngươi cũng vượt qua chúng ta.”
Lúc này Lữ Giác không tiếc lời khen ngợi, khâm phục Lý Dịch.
Đi trên bờ vực của sự sống và cái chết một lần, một mình hắn sống sót trở lại, không phải bản lĩnh thì là cái gì?
"Ta đi, ngươi thì sao?" Lý Dịch không nói thêm gì, cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
"Lý Dịch, ngươi hẳn là không biết nhà Trương Cao, nếu ngươi tin tưởng, đưa đồ của Trương Cao cho ta, ta sẽ giúp ngươi làm việc này." Lữ Giác nói.
Lý Dịch nhìn hắn, không nói gì.
Lữ Giác cười nói: "Nếu không tin thì thêm thông tin liên lạc của ta đi. Nếu có chuyện gì có thể liên lạc với ta. Được không?"
"Được." Lý Dịch cũng không có từ chối, bổ sung thông tin liên lạc của Lữ Giác, sau đó để lại đồ đạc của Trương Cao.”
Nhưng sau đó hắn nghĩ nghĩ, lấy ra 500 ngàn nhét vào trong hành lý của Trương Cao.
"Dù sao chúng ta cũng quen biết, cùng sống chết, số tiền này là tiền trợ cấp cá nhân của ta, ta hy vọng sau này nhà Trương Cao sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn. Ngoài ra, nếu người nhà Đào ca đến, ngươi cũng giúp ta đưa cho người nhà hắn 500.000, đây là tâm ý cá nhân ta.”
Sau đó Lý Dịch nghĩ tới cái chết của Đào ca, hắn có chút tiếc nuối, lấy ra thêm 500 ngàn đưa cho Lữ Giác.
Lữ Giác sửng sốt một chút: "Cái này, cái này không cần thiết, cứ như vậy lấy ra một triệu? Chuyện của bọn họ không liên quan gì đến ngươi, sẽ có Dương Nhất Long bồi thường."
Lý Dịch nói: “Lần này nếu không có Đào ca quan tâm, ta cũng không có khả năng sống sót trở về, chỉ là hai người bọn họ có chút xui xẻo… lần này ta săn được Bưu, kiếm được 20 triệu. Tiêu một ít tiền cũng thích đáng, nhưng tiếc là ta cũng không giàu nên chỉ góp được bấy nhiêu thôi, mong gia đình họ đừng ngại ít.”
"Được rồi, ta hiểu rồi, chuyện này ta sẽ xử lý." Lữ Giác gật đầu.
"Cám ơn, sau này có chuyện gì thì nhớ liên lạc nhé. Ta phải về nhà chăm sóc cha mẹ." Lý Dịch nói.
Chương 87: Quyền thuật phiền phức (2)
Chương 87: Quyền thuật phiền phức (2)
"Được rồi, ngươi đi trước đi, ta ở chỗ này chờ, đoán chừng hôm nay người nhà người bị hại sẽ tới." Lữ Giác nói.
Lý Dịch gật đầu, lập tức xoay người rời đi.
Lữ Giác nhìn Lý Dịch rời đi, sau đó nhìn số tiền trong tay, không khỏi thở dài: “Lý Dịch quả là một người thú vị, có báo thù có ân báo ân, quen biết một người như vậy quả là một chuyện tốt. Nếu Triệu Hiểu Hiểu biết được những chuyện này, có lẽ sẽ hối hận cả đời."
Vừa rồi hắn chủ động nhận chuyện này là có ý đồ muốn kết bạn với Lý Dịch.
Cho dù chỉ làm quen cũng là một điều tốt.
Lữ Giác biết rất rõ, nếu bỏ lỡ cơ hội ngày hôm nay, sau này sẽ khó có thể gặp lại hắn.
Lúc này, Lý Dịch đang đi thang máy, chuẩn bị bắt taxi rời khỏi khu ổn định, trở về khu phố cũ.
Nhưng mà, thang máy di chuyển, nó lại đi xuống.
Điều kỳ lạ là rõ ràng Lý Dịch đã nhấn nút thang máy xuống tầng một nhưng thang máy vẫn không dừng lại khi đến tầng một, nó vẫn đi xuống, hắn nhấn nút nhiều lần nhưng thang máy không phản hồi gì cả, như thể nó mất kiểm soát.
“Hả?” Cảnh tượng như vậy khiến hắn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng sau đó, Lý Dịch ý thức được điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên căng thẳng.
Thang máy không bị hỏng mà là bị kiểm soát.
Đinh!
Khi cửa thang máy mở ra.
Thang máy đưa Lý Dịch xuống tầng ngầm.
Nơi này đèn sáng, địa điểm rộng rãi, xung quanh có đường ray, cọc gỗ và thiết bị cử tạ, giống như một sân tập.
Tuy nhiên, ở giữa sân tập, một bóng người cao lớn đã sớm đứng đó, dường như đang đợi Lý Dịch đến.
Dương Nhất Long!
Lý Dịch ánh mắt khẽ động. Quả nhiên, trước đó trong lòng hắn bất an là đúng.
Dương Nhất Long để mắt tới hắn.
"Xin chào Lý Dịch, thật xin lỗi vì dùng phương thức như thế này gặp ngươi." Dương Nhất Long bình tĩnh nói.
Lúc này Lý Dịch bước ra khỏi thang máy, mỉm cười nói: “Ta biết số tiền 20 triệu ngày hôm qua không dễ dàng có được như vậy, Dương tổng, ở đây không có người nào khác, vậy chúng ta vào thẳng vấn đề đi, Dương tổng coi trọng quyền thuật của ta đúng không? Dù sao ta chỉ là một tiểu tử nghèo, toàn thân trên dưới không có gì có thể vào mắt Dương tổng!”
"Không sai."
Dương Nhất Long gật đầu nói: "Quyền thuật của ngươi nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại ẩn chứa bí mật về sức mạnh con người. Lý Dịch, cho ta một cái giá đi, ta muốn mua quyền thuật của ngươi, cái giá ta đưa ra sẽ không để cho ngươi bị thiệt."
Hắn không quanh co lòng vòng mà trực tiếp nói rõ mục đích của mình.
"Dương tổng, nếu ta không bán, ta sẽ giống như Hà Quân hôm qua, bị ngươi một kiếm xẻ làm đôi?" Lý Dịch lắc lắc hộp tiền trong tay: "Đồng thời, ngươi có thể lấy lại số tiền này hay?"
Dương Nhất Long cau mày, lập tức nói: "Lý Dịch, ngươi nói như vậy là ngươi có chút đánh giá thấp Dương Nhất Long ta. Ngươi cho rằng hôm nay Dương Nhất Long ta hẹn ngươi đến đây là muốn dùng vũ lực mua bán, chiếm đoạt? Nếu như ngươi không muốn bàn, ngươi có thể rời đi ngay bây giờ, ta sẽ không ngăn cản."
"Xin lỗi, Dương tổng, ta ở khu phố cũ, từ nhỏ đã quen nghèo khó, nhìn thấy quá nhiều thứ bẩn thỉu, khó tránh khỏi có ý nghĩ như vậy, ta không hề nghi ngờ nhân phẩm của Dương tổng. Chỉ là trong bầu không khí này, ta khó tránh khỏi nảy sinh ý nghĩ lung tung.” Lý Dịch xin lỗi.
Vẻ mặt Dương Nhất Long dịu đi một chút: “Có thể hiểu được, lần hẹn này ta đã không cân nhắc kỹ, không chào hỏi trước, dẫn đến có chút hiểu lầm. Ta xin lỗi ngươi.”
"Dương tổng, ngươi quá khách sáo."
Lý Dịch khoát tay mấy lần, sau đó nói: “Thành thật mà nói, trong lòng ta rất biết ơn Dương tổng. Ngươi không chỉ cho ta một công việc với mức lương cao mà còn mua con mồi của ta với giá cao, để ta có thể nắm giữ một số tiền lớn để cải thiện cuộc sống, Dương tổng quan tâm đến quyền thuật của ta, sẽ quá vô lý nếu lấy ra bán chác. Ta có thể diễn luyện miễn phí cho Dương tổng."
Nói xong, Lý Dịch để hộp tiền trong tay xuống, vừa đi tới vừa nhìn trái nhìn phải: “Ở đây hẳn là có camera.”
"Sau khi ta diễn luyện quyền thuật, Dương tổng có thể quay phim lại động tác của ta, sau đó sau đó phân tích rồi học tập. Về phần Dương tổng có thể học được bao nhiêu thì phải xem tài năng của Dương tổng."
"Lý Dịch, ta nói ta sẽ không để cho ngươi chịu thiệt, ra giá đi, chúng ta sẽ giao dịch công bằng, ta sẽ dùng tiền mua quyền thuật của ngươi. Như vậy, ta và ngươi sẽ không nợ nhau cái gì." Dương Nhất Long nghiêm túc nói.
Lý Dịch cười nói: “Được rồi, Dương tổng, ta kiếm đủ tiền từ ngươi, giá trị của quyền thuật cũng khó xác định, nếu ta đưa ra giá thấp, tất nhiên sẽ khiến người ta nghi ngờ Dương tổng ép buộc, nếu như giá đưa ra quá cao sẽ khiến ta trông có vẻ hơi vô ơn.”
"Vì vậy ta nghĩ tốt hơn hết là nên diễn luyện miễn phí để không xảy ra hiểu lầm."
Dương Nhất Long bỗng nhiên im lặng.
Lúc này, Lý Dịch đã nghĩ ra biện pháp đối phó, dạy quyền giả để đánh lừa Dương Nhất Long.
Sư phụ Triệu nói, chỉ cần một sai lầm nhỏ trong tư thế luyện quyền thì sẽ để lại vết thương tiềm ẩn và có thể dẫn đến tê liệt sau này.
Hơn nữa, ra quyền càng mạnh thì ám thương sẽ càng lớn, nếu tiếp tục luyền quyền sai kỹ thuật thì không khác gì tự sát.
Ngươi muốn có quyền thuật của ta. Ta muốn ngươi bị liệt. Chuyện này rất hợp lý.
Ta đúng là sinh ra đã xấu xa.