“Cung Ngọc Nhi?” Hoàng đế hỏi.
“Không sai, quả nhiên ngươi cũng vừa mắt ả ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Tiêu Vô Âm ngước mắt, “Thiên Sư bảo hai ta tạo ra cảnh tượng cung đấu giả tạo, ai nấy đều cho rằng chúng ta bất hòa. Nhưng kỳ thực đấu tới đấu lui, đều là quân cờ của Huỳnh Hoặc mà thôi.”
Hoàng đế đưa tay xoa trán, dường như có chút khó lòng chấp nhận.
“Sau đó bọn họ còn nhiều lần nhắm vào Võ gia, thực chất là muốn mê hoặc triều đình, khiến các ngươi cảm thấy Huỳnh Hoặc có ý đồ suy yếu thế lực của Võ gia và ta, như vậy ngược lại sẽ khiến địa vị của ta càng thêm vững chắc.”
“Rất hiệu quả.” Hoàng đế nói: “Nếu không phải lần này các ngươi đi nước cờ sai lầm, các ngươi đã thành công rồi.”