"Vẫn cần." Sở Lương nói: "Nếu ta là thủ lĩnh Mãng Sơn Đồ, muốn đánh thành trì thế này, ta nhất định sẽ cho một bộ phận người lẻn vào thành trước, đợi đến khi công thành thì trong ứng ngoài hợp. Như vậy việc phá giải trận pháp thủ thành sẽ dễ như trở bàn tay."
"Quả là như vậy." Lăng Ngạo gật đầu phụ họa.
Nói xong hắn mới giật mình nhận ra, tuy đã sáu năm trôi qua, hắn cũng sớm là một đệ tử chấp sự Thục Sơn có thể một mình đảm đương, nhưng Sở Lương vừa quay về, hắn vẫn bất giác không cần suy nghĩ nữa mà răm rắp làm theo.
Hắn lại tự an ủi mình, may mà cảnh giới của Sở Lương bị đình trệ, tuy rằng ta động não không nhanh bằng hắn, nhưng tu vi lại cao hơn, có thể làm một kẻ đánh đấm, cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Nghĩ vậy, Lăng Ngạo mới thấy lòng mình cân bằng lại.