Yến đạo nhân đứng trên Bích Lạc Cổ Mộc, gió trời lồng lộng.
Hướng cổ mộc nhìn về chính là cửa Thục Sơn, nàng vừa ngước mắt đã thấy Hồng Miên Phong ánh sáng như mưa, linh cầm bay lượn, phồn hoa đến mức không thật.
Nàng ngẩn người một thoáng.
Lần bế quan này của mình đã qua bao nhiêu năm tháng rồi, sao Thục Sơn lại biến thành thế này, lẽ nào đã vật đổi sao dời?
Mọi thứ thật xa lạ, may mà Bích Lạc Cổ Mộc vẫn còn, Bích Lạc Phong của mình cũng vẫn là dáng vẻ cũ. Nàng không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này.