Đối diện Văn Uyên Thượng Nhân, Sở Lương có thể tạm thời buông xuống cảnh giác. Trải qua thời gian dài ở chung, đối với vị chưởng giáo đương đại Thục Sơn này, hắn đã tương đối tín nhiệm, ở một mức độ nào đó có thể nói Văn Uyên Thượng Nhân đã lấp đầy một phần khoảng trống của sư tôn Sở Lương.
Ít nhất vị chưởng giáo này nhất định là một lòng hướng về Thục Sơn.
Đương nhiên, đối với việc bản thân mang theo Bạch Tháp, Sở Lương không hề nói rõ, chủ yếu là chính hắn cũng chưa rõ Bạch Tháp vì sao lại dung hợp làm một với mình, cũng không rõ có khả năng đem Bạch Tháp từ trong thần hồn của mình tách ra hay không. Dù sao từ rất sớm trước kia hắn đã thử qua, khi chính hắn muốn triệu hồi ra thực thể của Bạch Tháp, là không làm được.
Lỡ như đem chuyện này nói ra, Văn Uyên Thượng Nhân vừa nghe, vì Trấn Yêu Tháp, vì Thục Sơn, vì Thiên Hạ Chính Đạo, làm một màn vung tay chém Sở Lương, vậy thì biết nói lý lẽ với ai.
Cũng không phải nói Văn Uyên không phải người tốt, mà là người bình thường làm đến địa vị Cửu Thiên chưởng giáo này, tư tâm tư lợi đã rất ít, càng nhiều là vì lý tưởng ôm ấp. Nếu có thể tìm về Trấn Yêu Tháp, đừng nói hy sinh Sở Lương, cho dù là hy sinh chính Văn Uyên Thượng Nhân, phỏng chừng lão cũng sẽ không chớp mắt một cái.