Sáng sớm hôm sau, khi Sở Lương mở mắt, hắn nhận thấy có chút gì đó không đúng.
Hắn đặt quả trứng linh thú trong tay xuống, tối qua hắn vừa ấp trứng vừa ngủ, quả trứng này vẫn luôn được hắn nắm trong tay, cần mẫn làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Sau đó hắn đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn ra ngoài màn mưa vàng óng ánh tí tách… Lại nữa?
Mưa này sao cứ rơi mãi?
Trên dưới Thục Sơn nhìn trận mưa này, trong lòng rất nhiều người cũng có chút lo lắng.