Nguy rồi.
Nghe Đế Nữ Phượng nói năng lỗ mãng, trong lòng Sở Lương lập tức thót một tiếng.
Trước khi đến đây, hắn còn nghĩ tốt nhất Đan Đỉnh trưởng lão là một vị tiền bối dễ nói chuyện, tùy tiện xin lỗi cầu xin một chút là có thể thả Kim Mao Hống ra.
Giờ thì không cần phải tốn tâm tư suy nghĩ xem tính tình Đan Đỉnh trưởng lão có tốt hay không nữa – chắc chắn là không tốt.
"Ha ha." Đối mặt với lời quát mắng của Đế Nữ Phượng, Đan Đỉnh trưởng lão đã biểu hiện ra sự khoan dung tương đối, lão nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Biết được linh sủng này là của Ngân Kiếm Phong các ngươi, ta đã đoán được hạng người ương ngạnh như ngươi chắc chắn sẽ đến làm ầm ĩ một phen."