"Nay Thục Sơn chia ba, Ngân Kiếm mỏi mệt. Theo ngu kiến, chi bằng liên thủ với Khương gia để chống lại Từ gia, từ từ mà mưu tính. Đợi đến khi lông cánh ta đủ đầy, thời cơ chín muồi, sẽ đánh ra một kích sấm sét, nghiệp lớn ắt thành."
Trên sườn đồi nhỏ của Ngân Kiếm Phong, tiểu đội Sơn Thần Tế lại tụ họp, tên hầu cận thứ nhất phe phẩy quạt lông, cao đàm khoát luận.
"Có lý." Sở Lương khẽ gật đầu, "Chỉ cần chúng ta đoàn kết hợp lực, nhất định có thể giành được thành tích tốt."
"Bọn ta nguyện cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi." Tên hầu cận thứ nhất dập đầu.
"Thôi đi, văn vẻ làm gì." Lâm Bắc kéo hắn ngồi xuống, nói: "Theo ta thấy Khương sư tỷ không tệ, Từ sư huynh cũng chẳng kém, không cần thiết phải đắc tội với bên nào. Chúng ta cứ ở giữa hai bên mà du tẩu, kiếm lợi là hơn. Xây tường cao, tích trữ lương thảo, trì hoãn xưng vương."