"Hô... Hô..."
Từ Tử Dương nghe được trong lồng ngực mình khí huyết cuồn cuộn, bởi vì một thân tu vi vận chuyển với tốc độ cao, quanh thân khói bốc lên nghi ngút, phảng phất như bao phủ bởi một tầng khí diễm nhảy múa.
Hắn nắm chặt hai tay, gian nan bước ra một bước, rồi lại một bước.
Đây là tầng thứ mười lăm của Thiên Thê, người có thể đi đến nơi này đã là cực ít. Mỗi bước hắn đi đều là đang khiêu chiến bản thân, chứ không phải tranh đấu cùng ai.
Núi cao nguy nga, thạch sạn dốc đứng, thân ảnh hắn cô độc tựa như một lá cờ lớn, cho dù chịu lực lớn đến đâu sống lưng vẫn thẳng tắp.