Trời không sao, trăng ẩn ánh sáng.
Trên một ngọn núi hoang vu thuộc Nam Vực, có một tòa điêu lâu đổ nát, tràn ngập dấu vết loang lổ của năm tháng. Trong đêm tối gió lớn này, gió núi thổi qua tựa như tiếng khóc than ai oán.
Rắc.
Một bàn chân giẫm lên cành cây khô, phát ra tiếng động giòn giã. Mấy bóng người theo đó xuất hiện trước tòa nhà này, ngưng mắt nhìn một lát rồi mới đi vào.
Nhóm người này có tổng cộng năm người, nổi bật nhất là một vị tráng hán thân hình tựa tháp sắt, một thân áo vải mỏng manh không che hết được những đường nét cơ bắp rắn chắc như đao chém búa chặt, khuôn mặt cũng cứng cỏi như đá tảng.