Xoẹt.
Sở Lương thu Văn Thanh Sát Nhân Kiếm vào vỏ, Văn Ngọc Long vội vàng dán thêm ba lá bùa vàng phong ấn, lúc này mới yên tâm ngồi xuống.
“Sở sư huynh, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như xưa.” Văn Ngọc Long cười nói: “Những năm nay huynh đã đi đâu vậy…”
Sở Lương cười bất đắc dĩ, đành phải kể lại đại khái cho hắn nghe.
Khoảng thời gian này sau khi trở về, mỗi khi gặp một người lại phải kể lại đoạn trải nghiệm đó một lần, thật sự có chút mệt mỏi. Nhưng đều là bạn bè thân thiết, lại không thể không nói.