"Cũng không thể nói như vậy..." Kỵ Kình Tiên Nhân sắc mặt có chút xấu hổ.
Lúc này liền có một giọng nói khác chen vào: "Hay lắm, bảo sao ngươi lại tốt bụng cứu ta như vậy, hóa ra là lương tâm cắn rứt."
Ngay sau đó, liền thấy một đạo hư ảnh màu xanh nhạt từ tay áo của Kỵ Kình Tiên Nhân chui ra, thần hồn ngưng luyện như thực thể, trông như một lão nông hiền hậu.
Không phải Tây Hải Kiếm Hoàng thì là ai nữa?
Nhìn thấy thân ảnh này, Sở Lương và Khương Nguyệt Bạch đều có chút kinh ngạc.