"Sở Lương!"
Lục Tầm lao nhanh tới, trừng mắt nhìn Sở Lương. Lúc này đứa trẻ ngỗ nghịch kia do hắn trông nom, xảy ra chuyện gì, hắn chắc chắn đều phải chịu trách nhiệm.
"Á!" Sở Lương đang lộ vẻ kinh hoảng, nhìn Bạch Trạch ấu thú, vừa vuốt ve đầu nó, vừa trách mắng: "Sao ngươi có thể ra tay nặng như vậy với tằng tôn của Đan Đỉnh trưởng lão... À, dùng sừng nặng như vậy, hắn vẫn còn là một đứa trẻ a!"
Trong đôi mắt to tròn của Bạch Trạch ấu thú tràn đầy vẻ thản nhiên, "Ô la la" kêu lên hai tiếng, dường như muốn nói... Ai mà chẳng còn là một đứa trẻ?
"Lục sư huynh, huynh xem chuyện này." Sở Lương xòe tay, nói: "Đây thật sự là chuyện không ai ngờ tới."