TRUYỆN FULL

[Dịch] Thỉnh Công Tử Trảm Yêu

Chương 38: Tiềm Phục (2)

Chẳng bao lâu sau, liền cảm thấy Câu Hồn Lệnh hơi chấn động.

Hô, còn rung được cơ đấy.

Hắn cầm lên xem, quả nhiên trong hồn vực không gian có thêm một tin hồi đáp.

【 Sát 】: "Ngươi vừa rồi đi đâu? Gặp nguy hiểm?"

Nhìn chủ nhóm chất vấn, Sở Lương trầm ngâm một thoáng. Thời gian để hắn suy nghĩ không nhiều, nếu lại không hồi âm lâu, khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ. Nhưng nói sai, cũng dễ khiến người ta phát giác điều bất thường.

Cần một lý do hợp lý... để giải thích cho việc biến mất đã lâu.

Nhưng bản thân hắn không hiểu rõ kẻ mang danh hiệu Năm mươi tám này, lấy thân phận của hắn nói dối, khó tránh khỏi có sơ hở.

Thế là hắn nghĩ ngợi một hồi, dứt khoát nói thật.

【 Năm mươi tám 】: "Trước đó ta có giao chiến một phen, bắt được một tu giả Thần Ý Cảnh của Nho giáo, đem ả ta nhiếp vào trong Minh Phủ Thiên Thư."

【 Sát 】: "Tu giả Thần Ý Cảnh của Nho giáo? Không tệ, nếu luyện chế tốt, có thể tự do thông hành ban ngày, ắt là trợ lực lớn."

【 Năm mươi chín 】: "Lợi hại."

【 Năm mươi chín 】: "Ước gì ta cũng có vận may này."

【 Sát 】: "Năm mươi tám lăn lộn giang hồ đã lâu, kinh nghiệm vượt xa các ngươi, đây không chỉ là vận may. Hai người các ngươi, vẫn phải học tập hắn nhiều hơn."

【 Năm mươi chín 】: "Vâng vâng vâng."

Sở Lương xem như đã qua mặt được một phen, liền lui ra.

Xem ra, tu vi của "Sát" kia đã đến tầng thứ ba của Ngũ Hành cảnh, ở Minh Vương Tông cũng được xem là cao thủ. Năm mươi chín còn lại giống như du côn, có việc tất trả lời, rất rảnh rỗi. Sáu mươi thì ít lộ diện, không rõ ràng lắm.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện ngắn ngủi, hắn vẫn quyết định đem việc này thông báo cho sư tôn.

Đến tiểu các lâu, Đế Nữ Phượng hiếm khi nào tỉnh táo, đang xem tranh truyện ngôn tình thịnh hành gần đây, chẳng qua là mấy câu chuyện si nam oán nữ, rất khó tưởng tượng một nữ trung hào kiệt bay lượn trên trời dưới đất như nàng ta lại có thể xem đến mê mẩn.

"Sư tôn, đệ tử có việc muốn bẩm báo." Sở Lương vẫn khách khí chào hỏi.

"Chuyện gì?" Đế Nữ Phượng tùy tiện đặt tranh truyện xuống, hỏi.

"Đây là pháp khí đệ tử lấy được từ trên người hắc bào nhân kia..." Hắn trước tiên lấy ba viên tiểu cầu bằng đồng đen ra, "Vật này đệ tử không nhận ra, không biết có thể giữ lại không."

"Ồ?" Đế Nữ Phượng liếc mắt, lười biếng nói: "Đây là Huyền Sát Âm Lôi."

"Huyền Sát Âm Lôi?"

"Là một loại đồ chơi nhỏ có thể gây nổ, nổ tung đồng thời có thể tạo ra sự sợ hãi." Đế Nữ Phượng nói: "Một kẻ Kim Đan cảnh trong tay vậy mà có ba viên, xem ra hắn giữ lại làm pháp bảo bảo mệnh. Thứ đồ chơi nhỏ này ngươi cũng có thể dùng, đem đến Kiếm Các hẳn cũng có thể đổi chút Kiếm Tệ, ngươi tự xem xét mà làm."

"Thì ra là vậy..." Sở Lương gật đầu, lại nói: "Còn có một chuyện nữa."

Hắn lại đem nội dung vừa rồi khi tiến vào hồn vực không gian nói ngắn gọn cho Đế Nữ Phượng.

"Ồ?" Đế Nữ Phượng nhất thời hứng thú, xoay người ngồi dậy.

"Tả hữu hộ pháp của Minh Vương Tông, hôm trước vừa bị Cửu Nghi tiên nhân của Vụ Ẩn Tiên Sơn trọng thương. Bạch Ngân Vương trực tiếp bị giết, Tử Kim Hầu trọng thương bỏ trốn. Dưới trướng Tử Kim Hầu có Bát Phương Tiếp Dẫn, Nhị Thập Tứ Sát, Thất Thập Nhị Lộ Câu Hồn Sứ..."

"Ngày thường, hắn chính là dựa vào những Câu Hồn Sứ này thay hắn cướp đoạt sinh hồn, tàn hại người vô tội, tăng cường tu vi. Hắc bào nhân kia, hẳn là một trong những Câu Hồn Sứ."

"Mỗi một Tiếp Dẫn quản hạt ba Sát, mỗi một Sát lại quản hạt ba Câu Hồn Sứ, dưới trướng Tử Kim Hầu đều có kết cấu như vậy."

"Hồn vực không gian, là mỗi người lưu lại một tia hồn phách, quấn quanh lại với nhau tạo thành trận pháp, như vậy có thể liên lạc tùy thời dù cách xa ngàn dặm. Nhưng... nếu một người trong đó hồn phách tiêu tán, vậy Câu Hồn Lệnh này hẳn là không thể tiến vào hồn vực không gian nữa mới đúng. Trước kia cũng có người giết qua Câu Hồn Sứ của Minh Vương Tông, chưa từng nghe nói có thể thay thế Câu Hồn Lệnh này..."

Đế Nữ Phượng có chút nghi hoặc.

Sở Lương nghĩ ngợi, nói: "Có khả năng nào, là bởi vì Câu Hồn Sứ kia tuy chết, nhưng thần hồn của hắn kỳ thật không có tiêu tán... Hắn có thể là làm phép thất bại, đem chính mình nhiếp vào trong Minh Phủ Thiên Thư..."

Hắn lại lấy ra Minh Phủ Thiên Thư kia, cho Đế Nữ Phượng xem xét.

Kỳ thật nghĩ lại cũng biết, pháp khí liên lạc bí mật của ma đạo tông môn kia, không thể là người nào lấy được cũng có thể sử dụng. Bình thường mà nói, nếu Câu Hồn Sứ tử vong, vậy Câu Hồn Lệnh của hắn sẽ lập tức mất đi tác dụng.

Tình huống của kẻ mang danh hiệu Năm mươi tám này, hẳn là cực kỳ hiếm thấy.

Đế Nữ Phượng xem xét, đại khái hiểu rõ ngọn nguồn, đột nhiên lộ ra nụ cười.

"Tốt..."

"Minh Phủ Thiên Thư này quay về giao cho người của Truyền Kiếm Đường, đem toàn bộ sinh hồn vô tội trong đó giải phóng, chỉ lưu lại hồn phách của Câu Hồn Sứ kia là được."

"Ngươi liền tiềm phục trong hồn vực không gian kia, cố gắng đừng để lộ sơ hở..."

"Hiện nay Tử Kim Hầu trọng thương ẩn nấp, không chỉ người chính đạo đang tìm hắn, trong ma đạo tự giết lẫn nhau vô cùng nghiêm trọng, hắn cũng không dám trở về Minh Vương Tông, khẳng định là đang trốn ở nơi nào đó âm thầm dưỡng thương."

"Ngươi ẩn mình ở đây, trong đám thuộc hạ trực hệ của hắn, nếu có cơ hội, biết đâu có thể dò la được nơi ẩn thân của hắn..."

"Đợi đến khi bản sư phụ đơn thương độc mã chém chết Tử Kim Hầu, ắt sẽ nổi danh vang dội, đến lúc đó Vương Huyền Linh lão già kia lấy gì so với ta?"

Mơ mộng tương lai tươi đẹp, Đế Nữ Phượng cười càng thêm cuồng ngạo.

Mà Sở Lương lại cảm thấy trên vai nặng trĩu trọng trách.

Sở Lương, nhiệm vụ của ngươi chính là ẩn mình!

"Nếu sư tôn chém giết hữu hộ pháp Minh Vương Tông, vậy ban thưởng của tông môn hẳn cũng không ít chứ?" Hắn thăm dò hỏi.

"Yên tâm đi, phàm là có lợi lộc, thầy trò chúng ta chia ba bảy, tuyệt đối không thiếu phần của ngươi…" Đế Nữ Phượng run rẩy cười, tiếng cười dần dần lệch lạc, "Kha kha kha kha kha…"