TRUYỆN FULL

[Dịch] Thỉnh Công Tử Trảm Yêu

Chương 40: Bạch Trạch Ấu Thú (1)

Thục Sơn tam thập lục phong, kỳ thực chỉ là nói đến những ngọn núi có truyền thừa, nếu tính cả những ngọn hoang vu không chủ, giữa biển mây liên miên này đâu chỉ có trăm tòa.

Bảo Tháp Phong, chính là một ngọn núi hoang tịch như vậy.

Nay tuy không người, nhưng ngọn núi này lại là một trong những ngọn nổi danh nhất Thục Sơn. Bởi vì năm xưa, nơi đây chính là vị trí của Trấn Yêu Tháp, nhân gian vô thượng thần khí đứng đầu Vạn Bảo Lục!

Năm trăm năm trôi qua, nơi đây cỏ cây đã mọc đầy, um tùm xanh tốt, thác nước đổ ào ào, một cảnh sắc tựa chốn thế ngoại đào nguyên.

Đệ tử Thục Sơn còn tại thế tuy không ai được chứng kiến, nhưng cũng từ trong tranh vẽ năm xưa mà thấy được cảnh tượng lúc đó.

Một tòa Thanh Đồng cự tháp nguy nga sừng sững giữa đất trời, gió tanh mưa máu, yêu ma ngập tràn, tất cả đều bị tòa cự tháp kia trấn áp.

Tựa như thần tích.

Tòa Thanh Đồng cự tháp kia gánh vác mấy ngàn năm huy hoàng của Thục Sơn, mà nay, nơi đây tuy chim hót hoa thơm, Thục Sơn lại chẳng còn được như xưa.

Sở Lương ngắm nhìn cảnh sắc bốn phía, trong lòng cũng khó tránh khỏi cảm khái.

Về phần Từ Tử Tình, hắn ngược lại không để tâm nhiều. Tuy không biết vì sao lại hẹn ở đây, nhưng người ta đã hẹn, xuất phát từ lễ độ hắn tự nhiên phải tới.

Chỉ có điều phong thư kia cho hắn cảm giác rất kỳ quặc, rất có thể cũng không phải Từ Tử Tình tự tay viết, nói không chừng là trò đùa của người khác.

Nhưng cũng không sao, vậy thì cứ tới xem là kẻ nào giở trò.

Sở Lương đây cũng không phải là bất cẩn, bởi vì an nguy của bản thân, hắn chưa từng quá lo lắng. Dù sao hắn ở trong sơn môn cũng không có thù địch, hơn nữa...

Nơi này là Thục Sơn, sư tôn của hắn là Đế Nữ Phượng.

Vị sư tôn này có lẽ không có tác dụng gì khác, duy chỉ ở phương diện mang lại cảm giác an toàn, là cho hắn mười phần.

Trên dưới Thục Sơn đều cho rằng, đồ đệ của Đế Nữ Phượng không đi ức hiếp người khác đã là tốt lắm rồi, ai còn dám tới trêu chọc?

Nghĩ như vậy, Sở Lương vừa mới đáp xuống, liền đưa mắt quan sát bốn phía.

Đột nhiên, liền nghe phía trước trong rừng cây truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập. Không giống tiếng người, ngược lại giống như tiếng dã thú gì đó.

"Hửm?" Sở Lương hơi cảnh giác.

Ngay sau đó, liền thấy một đạo bạch ảnh thần tuấn từ trong rừng lao ra!

Đạo thân ảnh này cao chừng bảy thước, toàn thân trắng bạc, đầu giống rồng, sừng giống hươu, trên cổ phủ đầy lông bờm thuần trắng, đuôi dài như hổ báo, bốn vó như ngựa phi, một thân vảy trắng phản chiếu ánh mặt trời.

"Ô la la ——"

Vật này mang theo tiếng kêu giống như tiếng hươu kêu, vèo một tiếng từ trong rừng chạy ra, tốc độ cực nhanh, tựa như một đạo thiểm điện màu bạc!

Sở Lương chậm một nhịp mới thấy rõ đây là vật gì, kinh ngạc thốt lên: "Bạch Trạch?"

Không sai.

Vật này chính là một con Bạch Trạch ấu thú, trấn sơn thần thú của Thục Sơn phái.

Không cho hắn có thời gian phản ứng, đạo thiểm điện màu bạc kia ngang ngược xông tới, đâm thẳng về phía hắn! Căn bản không kịp né tránh!

Bành!

...

"Yeah!"

Trên một cây đại thụ ở ngọn núi phía xa, ba đạo nhân ảnh khoác lá cây, da thú phát ra tiếng hoan hô mờ ám.

Ba người này chính là Thương Tử Lương cùng hai tên lâu la Giáp, Ất.

Mắt thấy Sở Lương cùng thần thú Bạch Trạch va chạm, Thương Tử Lương lộ ra nụ cười đắc ý: "Hắc hắc, cho dù Đế Nữ Phượng kia có lợi hại hơn nữa, nàng ta dám đi tìm Bạch Trạch gây phiền phức sao?"

"Lão đại, vẫn là cẩn thận một chút." Lâu la Giáp co rúm người lại, nhỏ giọng nói: "Nếu để Bạch Trạch phát hiện hành tung của chúng ta, cũng sẽ gặp nguy hiểm."

"Ta đương nhiên biết." Thương Tử Lương không kiên nhẫn nói.

Sở dĩ bọn hắn nghĩ tới việc dẫn Sở Lương tới đây, chính là bởi vì không lâu trước đó đã chịu một vố đau.

Mỗi một đại tiên môn đều sẽ có trấn sơn thần thú của riêng mình, những thần thú này đều là do đại đạo thế gian diễn sinh, trung thành, cường đại, tuổi thọ lâu dài. Ước định một khi lập ra, thường có thể thủ hộ một tiên môn cả ngàn vạn năm.

Trấn sơn thần thú của Thục Sơn phái, chính là Bạch Trạch.

Đương nhiên không phải con trước mắt này, Bạch Trạch trưởng thành hiểu tiếng người, biết âm dương, thông quỷ thần, có thể chấp chưởng thiên nguyên, là tồn tại gần với thần.

Con Bạch Trạch thượng cổ thủ hộ Thục Sơn kia, năm xưa chức trách chính là chưởng quản Trấn Yêu Tháp của Thục Sơn. Từ sau khi Trấn Yêu Tháp mất đi, nó dường như tự cảm thấy hổ thẹn, cũng đã tiềm tu nhiều năm chưa từng xuất hiện.

Mà con trước mắt này, chỉ là con của nó, một con Bạch Trạch ấu thú chưa tới sáu trăm tuổi.

Đúng vậy, đối với thần thú tuổi thọ lâu dài mà nói, trăm năm có lẽ cũng chỉ tương đương với một tuổi của nhân loại, cho nên con Bạch Trạch này đích thực chỉ là một đứa trẻ.

Thục Sơn có một ngọn Trấn Thủ Phong chuyên biệt, chính là để cho sơn môn thần thú sinh sống, cấm đệ tử quấy rầy, ngày thường nó cũng sẽ không rời khỏi nơi đó.

Nhưng mấy ngày trước, Thương Tử Lương ba người nhàm chán tới Bảo Tháp Phong chơi đùa, vừa mới đáp xuống, liền bị con Bạch Trạch ấu thú này điên cuồng công kích.

Đừng nói đối mặt với động vật được Thục Sơn bảo hộ nghiêm ngặt này bọn hắn không dám hoàn thủ... Trên thực tế, Bạch Trạch thần thú sinh ra đã có điểm lực lượng gần như cảnh giới thứ năm, bọn hắn căn bản không thể chống lại.