TRUYỆN FULL

[Dịch] Thỉnh Công Tử Trảm Yêu

Chương 72: Ly trà quả đầu tiên của mùa xuân

Hồng Miên Phong.

Sở dĩ có tên gọi như vậy là bởi quanh năm trên đỉnh núi, hồng miên hoa (hoa gạo đỏ) nở rộ.

Trên ngọn phong này có một khoảng đất trống, trước kia từng là tế đàn, sau này bị bỏ hoang, hai bên đều là kiến trúc đổ nát, đường sá sạch sẽ, gọn gàng. Về sau, có đệ tử Thục Sơn đến đây bày sạp, lâu dần phát triển thành một khu chợ tạp hóa nhỏ, gọi là Hồng Miên thị.

So với các đường khẩu của tông môn vốn giá cả đắt đỏ và cố định, vật phẩm ở Hồng Miên thị đều do đệ tử tự bày bán, tương đối đa dạng, không gian trao đổi cũng lớn hơn. Có thể bị lừa, cũng có thể nhặt được món hời, rất nhiều đệ tử Thục Sơn dù không mua đồ cũng thích đến đây dạo chơi.

Bất quá, đây là lần đầu tiên Sở Lương tới nơi này.

Vừa bước vào khu chợ nhỏ, liền thấy hai bên đường trải đầy những tấm thảm lớn nhỏ, trên thảm bày bán đủ loại vật phẩm, có đan dược, pháp khí, còn có phù lục do chính tay người bán vẽ ra, phẩm chất tốt xấu lẫn lộn, chắc chắn không đảm bảo chất lượng như ở các đường khẩu.

Lại có người bán linh sủng, đây là thứ mà các đường khẩu của tông môn không có. Có người dắt theo mấy con linh khuyển đến bán, những chú chó con đen, trắng, hoa, đáng yêu cuộn tròn ở đó.

Mỗi khi có người hỏi, chủ sạp sẽ cho họ xem thiên phú của linh khuyển.

Chỉ cần lấy ra một thứ đồ ăn, cho linh khuyển ngửi, sau đó dù ngươi có giấu ở đâu, chúng đều có thể tìm thấy.

Phạm vi truy tìm này trong vòng trăm dặm, theo sự trưởng thành của linh khuyển, phạm vi truy tìm thậm chí có thể mở rộng đến ngàn dặm.

Có người muốn thử bằng vật phẩm khác, chủ sạp liền xua tay: "Không phải đồ ăn thì không linh, không phải không tìm được, mà là chúng không thèm tìm."

Lại có một sạp hàng bày một chiếc gương pháp khí, vô cùng thần dị, chỉ cần niệm khẩu quyết với nó: "Gương thần, gương thần, hãy cho ta biết ai là người xinh đẹp nhất thế gian."

Trên gương liền chiếu ra khuôn mặt của người đứng trước gương.

Có kẻ hiếu kỳ bèn hỏi: "Nhưng chẳng phải tất cả các gương đều có thể soi mặt sao?"

Chủ sạp gật đầu: "Điểm thần kỳ của pháp khí này nằm ở chỗ, ngươi không hỏi, nó sẽ không chiếu ra."

"Vậy chẳng phải là gương vỡ sao?"

"Nói gì vậy? Đi đi, không mua thì đừng soi."

"..."

Lại có chủ sạp bày bán một chiếc bát vu đã vỡ, được gọi là "Tán Bảo Bát Vu".

Bất luận bảo vật gì, chỉ cần ẩn chứa linh tính, một khi rơi vào bát vu này tức khắc sẽ hóa thành hư vô.

Có kẻ hiếu sự tiến lên thử nghiệm, ném một viên đá vào, nửa ngày không có phản ứng. Lại ném một đồng kiếm tệ vào, lập tức biến mất.

Kẻ hiếu sự kinh hô thần kỳ, sau đó bảo chủ sạp trả lại kiếm tệ, chủ sạp xòe tay, nói bản thân cũng không biết nó đi đâu rồi.

Hai người đánh nhau, bị đệ tử Tư Luật Đường lập tức đuổi đi.

Nơi này mỗi ngày đều có xung đột xảy ra, Tư Luật Đường sớm đã phái đệ tử thường trú ở đây.

...

Sở Lương thấy thú vị, dạo qua một vòng, không thấy thứ gì muốn mua, đương nhiên... muốn mua hắn cũng không có tiền.

Tiếp đó, liền tìm một khoảng đất trống.

Hắn lấy một tấm thảm mang theo, trải lên trên một tấm ván, bày sáu chén trà nhỏ, bên cạnh dựng một bình trà mật ong.

Lại dựng lên một tấm bảng, viết hai hàng chữ lớn.

"Ly trà quả đầu tiên của mùa xuân."

"Uống thử."

Ở Hồng Miên thị này, những thứ kỳ quái không hề thiếu, sạp hàng của hắn tuy có vẻ hiếm lạ, nhưng cũng không quá đặc biệt. Chẳng qua những kẻ hiếu sự ở đây càng nhiều, đợi một lúc, cũng có mấy người đến hỏi.

"Huynh đệ, ngươi bán thứ gì vậy?" Một đệ tử thanh niên hiếu kỳ hỏi.

"Trà quả." Sở Lương chỉ vào bình trà mật ong.

"Trà? Trà của ngươi có kỳ hiệu gì?" Đệ tử thanh niên kia lại hỏi.

"Ngon." Sở Lương mỉm cười.

"Hả?" Người kia dường như sửng sốt, "Chỉ ngon thôi sao?"

"Ngon mà không béo." Sở Lương bổ sung.

"..." Người kia có vẻ thấy hơi kỳ lạ.

"Có thể uống thử." Sở Lương rót cho hắn một chén trà nhỏ, đưa tay ý bảo.

Tu hành giả tự nhiên không cần nâng chén trà, đệ tử kia cũng không khách khí, khẽ há miệng hút, liền hút một dòng nước vào miệng, mím môi, đôi mắt sáng lên.

"Ừm ừm, quả thực rất ngon." Hắn liền hỏi: "Bán thế nào?"

"Một kiếm tệ một bình." Sở Lương chỉ vào bình trà mật ong bên cạnh: "Một bình lớn như thế này."

"Cái gì? Một kiếm tệ?" Đệ tử kia vẻ mặt như gặp quỷ: "Một kiếm tệ chỉ mua một bình nước đường của ngươi? Ngươi đi cướp còn hơn."

"Ai..." Sở Lương mỉm cười lắc đầu, không tranh luận với hắn.

Đệ tử thanh niên kia dùng ánh mắt nhìn kẻ thần kinh mà nhìn hắn, xoay người vừa đi vừa lẩm bẩm.

Cứ như vậy hai ba lượt, cơ bản đều là quá trình giống nhau.

Thực ra cũng không trách bọn họ kinh ngạc, kiếm tệ ở Thục Sơn phái vẫn rất trân quý. Trước kia cũng từng đề cập, một đệ tử Thần Ý Cảnh dù có làm nhiệm vụ thường xuyên, một tháng cũng chỉ thu nhập khoảng một trăm kiếm tệ, bình thường có thể còn không tới.

Đệ tử Kim Đan Cảnh nhiều hơn một chút, cũng tương đối có hạn.

Thông thường, việc tự mình mua đan dược, phù lục, pháp khí, phi kiếm... các loại vật dụng tu hành còn thấy không đủ.

Bỏ ra một kiếm tệ mua loại đồ uống ngoài ngon ra không có công hiệu gì, quả thực hơi xa xỉ.

Nhưng Sở Lương cũng không vội, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó.

Một lát sau, phía trước đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, tiếng ồn ào đột ngột nổi lên, càng lúc càng lớn, dần dần truyền tới.

"Khương tiên tử đến!"

Mãi đến khi tiếng hô truyền tới, mới có người biết chuyện gì xảy ra, lập tức lại thò đầu ra xem.

Quả nhiên.

Chỉ thấy bên kia như chúng tinh phủng nguyệt, dường như có người đang chậm rãi tiến về phía này.

Khương Nguyệt Bạch!

Hồng Miên thị vì sự xuất hiện của một người mà đột nhiên sôi trào.

Nhân vật như Khương tiên tử, bình thường rất ít khi đến đây. Bởi vì nàng chắc chắn không thiếu tài nguyên tu hành, không cần phải đến đây dạo chơi. Hơn nữa đến nơi đông người như thế này, chắc chắn cũng sẽ gây ra sự chú ý, bình thường nàng đều cố ý tránh.

Nhưng hôm nay không biết thế nào, Khương Nguyệt Bạch lại đến Hồng Miên thị. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của nàng, dường như không có mục tiêu gì, chỉ là đến đây dạo chơi đơn thuần, một đường từ phía đông đi đến phía tây.

Nàng vận một thân váy dài, phiêu dật như tiên, nghi thái điển nhã, phảng phất bộ bộ sinh liên (mỗi bước chân nở ra hoa sen).

Phía sau nàng, một đám đệ tử Thục Sơn từ bốn phương tám hướng xa xa đi theo, đều mang theo ánh mắt ngưỡng mộ, sùng kính, hiếu kỳ... nóng bỏng.

Nhưng không một ai dám tiến lên bắt chuyện.

Ánh mắt Khương Nguyệt Bạch nhìn quanh, đột nhiên, dường như dừng lại ở bên này một chút.

Sở Lương và nàng đối mắt.

Sau đó.

Trên khuôn mặt thanh lãnh của nàng lộ ra một nụ cười.

Xung quanh Sở Lương lập tức vang lên những tiếng gầm gừ khe khẽ.

"Các huynh đệ... nàng đang cười với ta!"

"Nói bậy! Rõ ràng Khương Khương đang cười với ta!"

"Cút hết đi, ánh mắt của nàng có ba phần tư là ở trên người ta."

"..."

Trong một trận âm thanh hỗn loạn, Khương Nguyệt Bạch đi về phía sạp hàng nhỏ của Sở Lương, khẽ cúi người: "Đây là gì?"

"Trà quả." Sở Lương thản nhiên đáp.

"Có thể uống thử, vậy ta nếm thử." Khương Nguyệt Bạch chớp mắt.

Sở Lương rót cho nàng một chén trà, Khương Nguyệt Bạch hút trà vào miệng, lập tức lại lộ ra nụ cười, khẽ gật đầu: "Ừm! Vị rất ngon."

"Khương sư tỷ có muốn lấy một bình không?" Sở Lương hỏi.

"Cho ta lấy một bình... không, hai bình đi." Khương Nguyệt Bạch đáp.

"Được." Sở Lương mỉm cười gật đầu, đồng thời lại dùng thanh âm ôn hòa nhưng vang dội nói:

"Bình thứ hai giảm nửa giá."