Lý do rất đơn giản, hắn cần vật thí nghiệm, rất nhiều vật thí nghiệm, để tiến hành một thí nghiệm vô cùng quan trọng, một khi thí nghiệm thành công hắn sẽ trở thành nhà phát minh, hoặc là nhà cải tiến vĩ đại nhất trong trăm năm qua của Thịnh Kinh tiên môn, mà đây cũng là thứ mà hắn đang vô cùng cần kíp.
Cũng không biết là từ lúc nào, hắn bỗng nhiên không cách nào tiến bộ thêm trên con đường tu hành, Nguyên Anh tứ phẩm... Lần đột phá tu vi trước, dường như đã là chuyện của trăm năm trước rồi. Chí Phong chân nhân biết rõ ràng đây là bình cảnh về mặt tư chất, chung quy hắn không thể nào sánh bằng những thiên tài yêu nghiệt trong môn phái, hắn đã đi đến giới hạn của bản thân.
Nhưng mà giới hạn này vẫn còn kém xa lắm, tu vi Nguyên Anh tứ phẩm nếu đặt ở những nơi khác có lẽ đã được xem là cao thủ, nhưng ở Thịnh Kinh tiên môn những người mạnh hơn hắn nhiều vô số kể. Nhất là trong mười mấy năm gần đây, một vài thiên tài đột phá càng khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp sâu sắc.
Hiện tại hắn là Trưởng lão trong môn phái, được phái đến Thương Khê châu quản lý nửa châu, tuy không thể nào sánh bằng với những người được phân công đến Trung Châu nhưng cũng coi như là một phương chư hầu nắm giữ thực quyền. Hơn nữa, núi cao hoàng đế xa, hắn cứ như vậy an ổn làm một phương thổ bá vương cũng được. Nhưng trên thực tế, trong một môn phái đề cao sự cạnh tranh, cá lớn nuốt cá bé như Thịnh Kinh tiên môn, bất kỳ suy nghĩ an phận nào cũng là dấu hiệu bị chọn lọc, nhất là trong đám đệ tử nhỏ hơn hắn một vế đã có rất nhiều người đang nhắm đến vị trí của hắn... Tuy rằng tu vi của bọn họ hiện tại còn kém xa hắn, nhưng Thịnh Kinh tiên môn thường có xu hướng đề bạt những người trẻ tuổi đầy lòng cầu tiến.
Vì để bảo vệ địa vị của bản thân, Chí Phong chân nhân đã dốc hết toàn lực, nhưng mà bình cảnh tu vi giống như một bức tường chắn ngang trước mặt hắn, không cách nào đột phá, cho nên hắn đành liều lĩnh mạo hiểm, làm ra chuyện ở Bạch Nguyệt quốc.