Lần trước Chí Phong chân nhân hùng hổ xông đến, kỳ thực Phong Ngâm ta vừa gặp đã nhận ra hắn chột dạ, với cái thói thích làm màu của Thịnh Kinh tiên môn, sao có thể để một gã chưởng đà phân đà tự tiện chạy đến đây gây sự? Cho dù Thịnh Kinh tiên môn có khinh thường người khác đến đâu thì công tác mặt mũi vẫn phải làm cho tròn chứ?
Vậy thì lần này…
Phong Ngâm mỉm cười, đoán chắc đến tám chín phần là có liên quan đến chuyện của Chí Phong chân nhân. Thịnh Kinh tiên môn hẳn cũng biết đây là chuyện bê bối nên không dám rêu rao khắp nơi, còn cái túi Càn Khôn này, có khi nào là phí bịt miệng mà bọn họ đưa đến? Ừm, cũng đáng để chờ mong đấy.
Linh Kiếm phái tuy không đến nỗi nghèo khó, mà xét về quy mô môn phái, có thể nói là tài nguyên vô cùng phong phú, nhưng so với Thịnh Kinh tiên môn giàu nứt đố đổ vách… Theo như Phong Ngâm được biết, mỗi năm chỉ riêng chi tiêu cho chuyện bên ngoài của Thịnh Kinh tiên môn đã lên đến mấy ngàn vạn linh thạch!
Bởi thế, lần này Chí Phong chân nhân gây ra chuyện lớn như vậy, nếu không có một hai trăm vạn linh thạch bịt miệng, e là khó mà nói cho qua chuyện được.