TRUYỆN FULL

[Dịch] Thuở Xưa Có Ngọn Núi Linh Kiếm

Chương 238: Nông thôn thay đổi 3

Thiên Sách đường mắt mù thì mặc kệ, bản thân mình không thể nào mắt mù được. Thời gian chỉ có vỏn vẹn một năm, rèn luyện gì đó lúc nào làm cũng được, cơ hội về nhà đâu có nhiều, còn báo cáo ư, chỉ cần phát huy trí tưởng tượng là đủ rồi!

Trên đường về nhà, Vương Lục không khỏi cảm khái muôn vàn. Hai năm rưỡi trước, một tên nhà quê mang theo lòng tin khó hiểu cùng mấy ngàn lượng bạc trắng, một thân một mình xông pha lên Linh Kiếm sơn. Hai năm rưỡi sau, một ngôi sao mới của thế giới tu tiên lặng lẽ bay lên, biến hóa thật nhanh chóng! Tuy rằng tu vi hiện tại vẫn còn thấp, con đường tu tiên mới chỉ bắt đầu, nhưng bản thân mang trong mình bảo vật Linh bảo bát phẩm -- nếu không tính đến chín lớp phong ấn kia, cộng thêm điểm cống hiến giá trị liên thành của Linh Kiếm phái, có thể nói là giàu có hơn đệ tử Kim Đan bình thường của Linh Kiếm phái. Hơn nữa, thân là đệ tử chân truyền của một trong Ngũ Tuyệt của Vạn Tiên minh, tiền đồ vốn đã sáng lạn vô cùng, lần này về nhà có thể nói là áo gấm về làng!

Chỉ có một điều tiếc nuối... Hai năm rưỡi trước, đi trên con đường này lên Linh Kiếm sơn là hai người, lúc trở về lại chỉ còn mỗi Vương Lục. Không biết Vương Trung kia nghĩ gì, thà kết bạn cùng đám người Chu Tần cũng không muốn cùng Vương Lục về nhà thăm người thân, cứ như cô vợ nhỏ hờn dỗi... Nhưng mà như vậy cũng đỡ phiền phức. Mặc dù hai năm nay hắn vẫn luôn gửi thư về nhà, nói rõ tình hình, nhưng muốn Vương lão gia cả đời cần cù chăm chỉ, khiêm tốn thực tế tiếp nhận chuyện tiểu thư đồng năm nào của mình nay đã bước chân vào con đường tu tiên quả thực là một chuyện rất khó khăn. Gặp mặt rồi chỉ thêm ngượng ngùng, chi bằng không gặp.

Không bàn đến chuyện kia nữa, Vương Lục rất mong chờ lần áo gấm về làng này. Hơn hai năm không gặp cha mẹ, dù là một nhà thám hiểm chuyên nghiệp, hắn cũng không khỏi nhớ nhung, trong lòng dâng lên một mảnh ấm áp. Khác với những tu sĩ khác, Vương Lục căn bản không nghĩ đến chuyện tiên phàm khác đường, sinh ly tử biệt gì đó. Cha mẹ chính là cha mẹ, cần gì phải phân biệt là phàm nhân hay tu sĩ? Cho dù cha mẹ này là do ngôi sao chổi thần kỳ kia ban tặng, giống như cha mẹ nuôi, nhưng mười mấy năm nuôi dưỡng chẳng lẽ là giả dối? Vương lão gia và Tùy thị đều là người chất phác thật thà, lại không thiếu kinh nghiệm sống, mười mấy năm qua, ngoài tình cảm cha mẹ, cuộc sống của bọn họ cũng rất vui vẻ.

Nhớ lại lúc nhỏ, cha vì mấy trăm lượng bạc mà ngày đêm trăn trở tính toán, nhớ lại cảnh mẹ thức trắng đêm trong bếp làm bánh mứt cho tá điền trong nhà vào dịp Tết. Tuy chỉ là những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng lại mang một hương vị rất riêng.

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất