Lúc cúi đầu xuống, Thi Tướng nhìn thấy một đôi mắt dã thú đỏ ngầu, điên cuồng.
Nó cứ như không muốn sống nữa, điên cuồng cắn xé trên người Thi Tướng, hai hàm răng sắc nhọn đã không chịu nổi cách cắn xé điên cuồng quá độ này gãy mất mấy cái, trong miệng máu tươi chảy ròng ròng, nhưng một khi dã thú đã phát điên thì làm sao để ý đến những thứ này?
Rõ ràng tất cả mọi tổn thương đều đã bị chủ nhân ngăn cản, việc nó cần làm chính là cắn chết Thi Tướng, nhưng bản năng của dã thú trong đầu con chó ngốc lại điên cuồng gào thét, thúc giục nó bất chấp tất cả, giải quyết đối thủ trong thời gian ngắn nhất.
Nó giống như đang đi trên một sợi dây thừng mỏng manh, phía dưới là vực sâu vạn trượng, phía bên kia là thiên đường rực rỡ, nếu có thể đi từng bước vững chắc, sẽ bình an vô sự đi đến thiên đường, nhưng nếu bước sai một bước, sẽ vạn kiếp bất phục.
Con chó ngốc không biết tại sao mình lại có cảm giác này, nhưng so với suy nghĩ, nó luôn tin tưởng vào trực giác. Bởi vậy, dưới bảo vệ của Tiên Thiên Vô Tướng Kiếm Khí, nó không kiêng nể gì điên cuồng cắn xé. Ánh lửa bập bùng, một cơn bão máu tanh bắt đầu nổi lên.