Nếu là nàng của vài năm trước ở Tây Di đại lục, chắc chắn sẽ không dễ dàng dao động như thế này. Nhưng sau khi trải qua vài năm tháng yên bình trên Linh Kiếm sơn, thiếu nữ đã không còn lạnh lùng xa cách như trước. Nàng bất đắc dĩ cúi người, xoa đầu con chó ngốc. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, cuốn đi vết máu trên người nó.
"Nó là linh sủng của ngươi à?" Aya cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh.
Vương Lục cười đáp: "Ừm, nhặt được ở vùng đất hoang dã."
"Đã có tên chưa?"
"Cẩu Tạp Chủng."