Nhân vật chính của bữa tiệc tối, hiển nhiên là ở một bàn khác, chính là bàn của đám người Trảm Tử Dạ.
Mà không phụ sự mong đợi của mọi người, gần như ngay từ lúc hai bên vừa an vị, bầu không khí trên bàn tiệc đã trở nên lạnh lẽo. Một bên là Vạn Pháp tiên môn do Trảm Tử Dạ dẫn đầu, đến đây với mục đích đá quán, một bên là Linh Kiếm phái do Vương Lục dẫn dắt, mất hai tháng trời bày binh bố trận, chỉ để chơi khăm đối phương. Không giống như bàn của các vị Trưởng lão, ở chỗ này, bất kể là mâu thuẫn có gay gắt đến đâu, cũng chỉ cần một câu "Thanh niên nông nổi, không hiểu chuyện" là có thể giải quyết ổn thỏa. Đến lúc đó, cho dù bên nào chịu thiệt thòi, mất mặt cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Cho nên... căn bản không cần phải kiêng nể gì cả.
Trên thực tế, đám người Trảm Tử Dạ đã sớm nóng lòng muốn thử, khao khát khó nhịn.
Sau một ngày nghỉ ngơi hồi phục, đám người Trảm Tử Dạ đã sớm thoát khỏi cơn chấn động ban sáng, một lần nữa tìm lại lòng kiêu ngạo vốn có của những kẻ có chỉ số thông minh cao. Buổi chiều, khi tham quan Tàng Kinh các và Diễn Pháp đường của Linh Kiếm phái, cảm giác kiêu ngạo trong xương cốt bọn họ lại càng bộc lộ rõ ràng. So với kho tàng công pháp đồ sộ đến mức khó tin của Vạn Pháp tiên môn, cùng với cơ cấu nghiên cứu công pháp độc bá Cửu Châu thì Tàng Kinh các và Diễn Pháp Đường của Linh Kiếm phái thật sự quá mức thô sơ, đơn giản. Mà xét về phương diện học thuật, Linh Kiếm phái tuy rằng chú trọng giáo dục toàn diện, hơn xa lũ tinh tinh Man tộc ở Quân Hoàng sơn, nhưng trước mặt Vạn Pháp tiên môn vẫn còn kém xa.
Chuyện sáng nay chỉ là nhất thời sơ suất, chỉ cần bọn họ thể hiện đầy đủ thực lực của Vạn Pháp tiên môn, đám người Linh Kiếm phái kia chắc chắn sẽ phải quỳ xuống liếm chân.