๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Có được Khôn Sơn kiếm, Vương Lục không còn yêu cầu gì khác.
Đương nhiên, cũng là bởi vì cầu cũng chẳng được. Sư phụ nghèo rớt mồng tơi kia có thể khẳng khái ban cho hắn Khôn Sơn kiếm giá trị cả chục vạn linh thạch - mà giờ xem ra có khi còn hơn - thế thì quả thật là trời đất chứng giám! Còn trông mong nàng ấy tiếp tục rộng rãi ban phát... Ha ha!
Có Khôn Sơn kiếm rồi, cả tháng trời tiếp theo, Vương Lục bận rộn hẳn - bận rộn luyện kiếm.
Bát phẩm linh bảo, dù có chín tầng phong ấn, đối với một tiểu tu Luyện Khí thất phẩm mà nói cũng là quá mức nặng nề. Cho dù Vương Lục dưới sự chỉ điểm của sư phụ, gần như từ bỏ toàn bộ pháp thuật tu hành, chuyên tâm vào kiếm đạo với hy vọng tương lai có thể nhất kiếm phá vạn pháp, nhưng lúc này cầm Khôn Sơn kiếm trong tay, vẫn có cảm giác đầu nặng chân nhẹ, khó mà phân biệt chủ thứ.