Vương Lục như muốn cười phá lên: "Xem ra đầu óc ngươi đúng là chỉ có rơm rạ, người bị nhổ tận gốc sẽ là Giáo chủ Ma giáo và đám thuộc hạ thân tín của hắn ta. Còn ngươi, sau khi tai kiếp này kết thúc, ngươi sẽ là người thu phục Ma giáo, trở thành tân Giáo chủ..."
"Và trở thành con chó của ngươi." Phó Giáo chủ lạnh lùng nói: "Tuy ta không thông minh, nhưng cũng không phải kẻ ngốc."
"Nếu ngươi không ngốc thì nên biết, trở thành chó của ta, dù sao cũng tốt hơn là chết, ngươi nắm giữ bí mật lớn nhất của ta, ngươi và ta, một người sống thì người kia mới được sống, đây là cơ hội duy nhất mà ngươi có thể nắm chắc."
"Hoặc ta có thể giữ ngươi ở lại đây mãi mãi, mất đi ngươi, chúng ta chưa chắc không còn cơ hội."
Vương Lục cười lạnh: "Nếu ta đã dám đến đây, ngươi cho rằng ta sẽ sợ thủ đoạn của ngươi sao? Ta muốn đi, cho dù Giáo chủ các ngươi có đến cũng không giữ được ta."