Có điều, Trương Vinh Phương không phải là hoàn toàn không có quyền lực trong Kim Sí Lầu, vẫn có một số đặc quyền của người làm quản lý.
Đó chính là có thể mỗi tháng tra xét một lần tình báo tương ứng với đẳng cấp thân phận của mình.
Hắn đang định dùng đặc quyền tháng này.
Thật ra trong lòng Trương Vinh Phương có chút khó chịu.
Hắn đang nghĩ về chuyện tiên thiên cực hạn của mình, mà chuyện Hoàng Ngọc Chân lại đột ngột tiến đến, tức khắc chiếm dụng lượng lớn thời gian và tinh lực của hắn.
Khiến cho đến cả thời gian luyện võ hôm nay của hắn cũng không có.
Mặt khác, trên chức quan.
Hiện tại hắn trong khoảng thời gian ngắn không thể dựa vào việc giết chết cấp trên để tăng chức vị nữa. Nếu không thì quá rõ ràng rồi.
Thế nên, hắn dự định lắng lại một thời gian ngắn, quay lại Minh Kính Cung.
Mà nếu muốn quay lại, trước tiên cần phải lập công.
Nghĩ tới đây.
Trương Vinh Phương thở dài.
Hắn bắt đầu lo lắng, nếu lần này mình lấy được công lao bắt Hoàng Ngọc Chân tới tay, có lẽ là có thể mở miệng nhắc chuyện trở về đạo cung.
Tình báo của Kim Sí Lầu, phối hợp với thực lực của bản thân hắn, tỷ lệ chuyện này có thể thành không nhỏ.
Về phần cấp trên, nếu như thức thời thì bình an vô sự.
Nếu không thức thời...
Vậy giết chết vu oan cho Hoàng Ngọc Chân... Nói như vậy có khi còn có thể thu thêm một phần ân tình công lao báo thù cho cấp trên.
Chuyện cho tới bây giờ, sau khi hiểu rõ được không ít nội tình, hắn cũng đã coi nhẹ rồi, ở trên cái quan trường này, tỷ lệ người tốt thật sự rất thấp.
Ngoại trừ hắn ra, người còn lại sợ là mắt toàn đen.
Có lẽ, đây là cái gọi là độc thoại mọi người đều nói xấu ta…
Nhiều đội nhân mã tụ tập trong chốc lát dưới ánh mặt trời, rồi lại ai đi đường nấy.
Nhưng điều lệnh của đặc sứ lần này, người sáng suốt đều nhìn ra manh mối.
Trong lòng mọi người đều có chút bất an.
Mấy đội trưởng tập hợp tại một chỗ, dứt khoát đi cùng mời tổng đội ăn cơm, cố gắng tìm hiểu một số tình báo.
Trương Vinh Phương không hề có chút hứng thú với chuyện này.
Hắn trở về nhà một mình, tập luyện chiêu thức phù pháp ở trong sân trong chốc lát.
Bộp.
Bỗng bên ngoài tường vây có một nắm bùn nhỏ bị ném vào.
Sau đó lại là một hồi tiếng đùa giỡn huyên náo của trẻ con từ từ đi xa.
Trương Vinh Phương chậm rãi thu thế, ngừng tay lại đi tới trước nắm bùn, khom lưng nhặt nó lên.
Hắn vân vê ngón tay từ từ tách bùn ra, bên trong đó có một cuộn giấy.
Lấy cuộn giấy, mở nó ra,
"Bình Nha tự, rừng Bạch Vụ, ngoài thành. Mười giờ tối."
Đó là tin tức về một địa điểm, thời gian.
Trương Vinh Phương thu hồi cuộn giấy, trở về phòng dùng hộp quẹt châm lửa, đốt nó thành tro.
Cộc cộc cộc.
Cửa sân chậm rãi bị gõ vang.
Hắn tiến lên mở cửa.
Đứng ngoài cửa là một nữ tử hơi quen thuộc.
Nữ tử mang đấu lạp, trên mặt che bởi lớp lụa trắng hơi mờ, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt. Người nàng mặc áo choàng dài màu trắng, hoàn toàn che khuất đường cong của cơ thể.
"Bạch Ưng đại nhân."
Giọng nữ tử như muỗi vằn, hơi cúi đầu.
"Vào đi."
Trương Vinh Phương cũng không để ý. Hắn đã nhận ra người đến.
Nữ tử vào cửa, trở tay đóng cửa viện lại, cấp tốc đánh giá bốn phía.
Đây là phản ứng bản năng của nàng.
Xác nhận bốn phía không có ai nghe lén xong rồi nàng mới trịnh trọng ôm quyền, hành lễ hướng Trương Vinh Phương.
"Thanh Tố bái kiến Bạch Ưng đại nhân."
"Không cần đa lễ, vừa nãy ta mới nhận được thư do lầu gửi." Trương Vinh Phương thản nhiên nói.
"Trước đó ta đã ước định sẽ đi trong lầu một chuyến, thu lại tài nguyên nhân thủ thuộc về bên Bạch Ưng ta. Trong lầu trái lại gửi cho ta một thời gian địa điểm, là có ý gì?"
"... Xem ra, có người không muốn đại nhân lấy lại quyền lực trước đó." Thanh Tố nghiêm mặt nói.
Từ sau khi nàng bị Trương Vinh Phương khuất phục lần trước, bèn dứt khoát đầu nhập dưới trướng của hắn.
Kim Sí Lầu trong một thành thị tổng cộng sẽ có hai thủ lĩnh.
Với thành trì có kích thước như Đàm Dương thì do thủ lĩnh cấp Ưng quản hạt.
Một là Hắc Ưng, một là Bạch Ưng, phân biệt đảm nhiệm hai tay chính phó.
Nhân thủ hai bên Hắc Ưng Bạch Ưng phân biệt đều là vận chuyển đơn độc.
Một ngoài sáng một trong tối như thế, hai hệ thống giám sát qua lại, kiểm tra lẫn nhau. Có thể bảo đảm cho sau khi bị người tra ra thì sẽ không lập tức rõ ràng.
Hắc Ưng và Bạch Ưng, ai cũng có quyền lực báo cáo với cấp trên để điều tra.
Hiện giờ nhân thủ bên phía Trương Vinh Phương chính là do Hắc Ưng Hứa Miếu Đồng đang tạm thời chưởng quản thay.
Trước đó hắn trao đổi với Hứa Miếu Đồng, chuẩn bị tiếp nhận về quyền lực và tài nguyên nhân thủ thuộc về Bạch Ưng.
Kết quả, trong lầu lại gửi cho hắn cái cuộn giấy như vậy?
Thanh Tố cúi đầu cung kính nói: "Hôm nay thuộc hạ đã chuyển qua bên Bạch Ưng, lần này qua đây, cũng là vì việc này."