Ngay cả Trương Vinh Phương, đội tuần tra của Hình Ngục bộ, cũng bị kéo đến để bổ sung nhân số.
*
Oành!
Sòng bạc Bách Thắng.
Trương Vinh Phương giữ chặt thanh đao ở thắt lưng, phá tan cửa, dẫn cả đội vào cổng sòng bạc.
"Tránh ra! Điều tra nghiêm ngặt toàn thành! Những người không có liên quan đều trách ra hết cho ta!!"
Hai quan sai nha môn tiến lên tách đoàn người ra, học dùng sức không nhỏ, nhất thời gây rất nhiều lời phàn nàn và mắng mỏ.
Hai thành viên của đội thứ chín nhanh chóng đi vào phía sau Trương Vinh Phương.
Các con bạc chặn đường trước mặt lần lượt được giải tỏa, chủ quản sòng bạc mang theo một nhóm côn đồ ra nghênh đón với vẻ mặt nghiêm nghị.
"Làm sao vậy, ngươi có biết chỗ này của ai không? Một đám binh lính cỏn con cũng dám xông vào như thế này? Làm hỏng đồ ta sợ các ngươi đền không nổi đâu!"
Trương Vinh Phương nhìn lướt qua tất cả.
“Lục soát cả trong và ngoài, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào. Người nào ngăn cản cứ xử lý thẳng tay.”
“Vâng!” Hai đội viên Đội Chín nhanh chóng dẫn các quan sai nha môn tiến hành phân tán lục soát.
Chủ quản sòng bạc dẫn người đến muốn chặn lại thì bị một đội viên giơ tay tát bay.
Trong đám tay chân của sòng bạc, một nam tử trung niên nghiêm nghị liền muốn động thủ tại chỗ.
Choang.
Ánh mắt Trương Vinh Phương nhìn hắn ta chằm chằm.
“Làm việc theo lệnh, kẻ nào dám động thủ, đánh chết ngay tại chỗ!”
Ngón tay của nam tử trung niên khẽ run lên, là cao thủ tam phẩm, sau khi sắc mặt thay đổi mấy lần, hắn ta liếc nhìn thanh đao ở thắt lưng đã được ra khỏi nửa vỏ của Trương Vinh Phương, không dám động thụ.
Hơn mười tên quan sai nhanh chóng lục soát xung quanh một vòng, nhưng không phát hiện thứ gì.
Lúc ấy Trương Vinh Phương mới khẽ gật đầu, dẫn người xoay người bước ra khỏi sòng bạc.
Còn về việc các quan sai này thuận tiện vơ vét được bao nhiêu tiền trong khi khám xét thì đó là việc riêng của họ, không phải việc của hắn.
Hắn chỉ có trách nhiệm làm theo mệnh lệnh mà thôi.
“Trương ca.” Sau khi rời sòng bạc, Cách Lỗ Hi Lai lặng lẽ tiến tới gần, nhanh chóng nhét vào tay hắn một quyển đồ vật.
Trương Vinh Phương cúi đầu nhìn lướt qua, là một tập giấy bạc, ánh mắt khẽ quét qua chữ năm mươi lượng ở trên.
Hắn mỉm cười thỏa mãn rồi nhanh chóng nhét tấm ngân phiếu vào trong túi của mình.
Cờ bạc này hại người, vì vậy để ngăn chặn việc đánh bạc này hại người, hắn đã chủ động ra tay cắt bỏ khối u ác tính, cũng coi như là vì dân trừ hại.
Sau khi rời khỏi sòng bạc, Trương Vinh Phương dẫn đầu đội tiếp tục càn quét các địa điểm công cộng xung quanh.
Vừa đi vừa trò chuyện với Cách Lỗ Hi Lai.
“Trương đội, ngươi nghĩ rốt cuộc Hải Long này nghĩ như thế nào? Dám bắt cóc thiên kim thủ phủ nhà họ Triệu, đây không phải là chọc vào tổ ong vò vẽ sao?
Người nào mà không biết nhà họ Triệu và châu đốc có quan hệ tâm đầu ý hợp? Hằng năm, biết bao nhiêu bạc trắng được dâng lên, liên quan đến bao nhiêu túi tiền của các lão gia chứ?”
Sáng sớm Cách Lỗ Hi Lai bị kéo dậy đi làm việc, phải chạy khắp nơi hai canh giờ đã tràn đầy oán hận từ lâu.
“Hải Long là gì? Sao ngươi biết rằng Hải Long đã gây ra vụ án này?” Trương Vinh Phương nghi ngờ hỏi.
“Vụ án này không phải vẫn chưa giải quyết được sao?”
“Chẳng lẽ đại nhân chưa bao giờ nghe đến danh tiếng của Hải Long Đàm Dương.” Cách Lỗ Hi Lai ngạc nhiên nói.
“Hải Long được mọi người lén lút đồn đại. Đó là một tổ chức lớn chiếm giữ trong chỗ tối của Đàm Dương, chuyên cướp đoạt mỹ nữ khắp nơi, nhưng không biết bắt đi để làm gì.”
Hắn thở dài.
“Trước đây, mỗi năm chỉ có khoảng hơn chục vụ án mất tích, hầu hết đều thuộc các gia đình nghèo. Ít người nên không ảnh hưởng lớn lắm. Nhưng những năm gần đây, đã dần dần bắt đầu xuất hiện trong các gia đình giàu có.”
“Vậy thì, có biết những nữ tử này bị bắt đưa đến đâu không?” Trương Vinh Phương cau mày hỏi.
“Không ai biết cả, có tin đồn là đưa đến Hải Long Cung. Cũng có tin đồn là đưa đến thần miếu, giết và hiến tế cho Hải Long Vương để cầu mưa thuận gió hòa. Dù sao có nhiều ý kiến lắm.” Cách Lỗ Hi Lai lắc đầu nói.
Trong lòng Trương Vinh Phương đột nhiên nghĩ đến tẩu tử Dương Hồng Diễm. Tổ chức Hải Long này có vẻ khá nguy hiểm.
Nếu có thời gian, hắn phải đi đến chỗ tẩu tử thường xuyên hơn kẻo có chuyện gì xảy ra.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, càn quét hết một đường, đến sòng bạc thứ năm thì bỗng nhiên từ xa có một tiểu nhị trẻ tuổi chạy nhanh tới.
Tiểu nhị ấy vừa nhìn thấy Trương Vinh Phương từ xa liền nhanh chóng đi thẳng đến đây.
“Trương đại nhân, Trương đại nhân!”
Trương Vinh Phương dừng bước, nhận ra người này chắc hẳn là một tiểu nhị của Bạch Linh quyền quán.
“Ngươi là... Tiểu Lâm? Có việc gì thế?”
Tiểu Nhị Tiểu Lâm chạy một mạch đến đây, thở hồng hộc nói: “Trương đại nhân! Có một kẻ lão luyện đến Quyền quán bên kia, đang thi đấu giữa chừng.”