“Nay có tà chướng che lấp mặt trời, ma diễm thiêu đốt rừng sâu. Hổ trành xé nát đất đai, Xà Mẫu nuốt chửng mây trời. Thạch Trung Lão Quái trộm chiếm ngôi cao, nhiễu loạn lòng yêu, kẻ mạnh ngoài rừng nấu Sơn Thần làm canh. Tam Xuyên linh tuyền cạn, Ngũ Sắc Thổ tanh hôi. Cáo buồn xương trắng trên non, hạc khóc băng giá dưới khe. Trăm thú mất hang ổ, ngàn cây đứt rễ cành...”
“Thành kính cầu nguyện Long Vương giương râu rồng quét sạch đất trời, vung lá sâm định vững càn khôn. Nơi rễ đâm xuống, xé nát yêu thân của Thạch Trung Lão Quái; nơi hương sâm lướt qua, thức tỉnh si hồn của lũ tà ma ngoài động…”
“Khiến cho rừng đào Đông Lĩnh lại nở hoa, suối thiêng Tây Hác lại ấm nồng. Bóng hạc về Nam Uyên, gốc mây đậu Bắc Nhai…”
“Kính dâng Hà Thủ Ô ngàn năm làm nến, Phục Linh Sương vạn năm làm rượu. Hiến ba cặp mắt hổ, đúc thần mục sáng như điện; dâng chín lông chim ưng, hóa lưỡi đao chém yêu sắc bén. Lại lấy máu đào nơi tim trẻ đỏ, viết nên bài văn tế núi sông!”
“Cúi mong Tôn Thần tỏ rõ uy tạo hóa, phun ra khí Sâm Nguyên. Trả lại ta rừng Thiên Phong xanh biếc, phục hồi lại đất trời nhật nguyệt mới tươi!”