Trên vùng lãnh nguyên đóng băng rộng lớn, bằng phẳng đến vô tận, Sương Hống Cốc tựa như một vết rách khổng lồ bị Cổ Long Thần xé toạc trên mặt đất.
Khe nứt kéo dài ba ngàn bảy trăm dặm, chỗ hẹp nhất chỉ vừa đủ ba người đi song song, chỗ rộng nhất lại đạt hơn tám mươi dặm, hai bên vách băng cao vạn trượng.
Hàn băng trong khe nứt, toàn bộ đều do Vĩnh Tịch Huyền Băng cấu thành, hung hiểm dị thường.
Lúc này đã gần giữa trưa, ánh mặt trời xuyên qua lớp sương mù dày đặc bao phủ trong cốc, khúc xạ trên vách băng tạo thành vô số đốm sáng hình lăng trụ. Ninh Chuyết cùng Tôn Linh Đồng ngồi trên Vạn Lý Du Long, nhìn xuống phía dưới, liền thấy cả khe nứt tựa như xương sống của một con cự long, lấp lánh ánh hàn quang lạnh lẽo, vô cùng hùng vĩ tráng lệ.
Vĩnh Tịch Huyền Băng có khả năng hấp thụ âm thanh, cho nên, Sương Hống Cốc trở thành mồ chôn của âm thanh.