Dịch: Vong Hồn
“Cái nhân tình của Ti Dung kia, thật là không đơn giản, hắn không chỉ là người nổi bật ở bên trong đám tu sĩ Pháp Tướng Kỳ, càng là một vị trưởng lão nội môn có quyền thế ngập trời của Thái Huyền Môn, tầm ảnh hưởng của hắn đủ để cho toàn bộ Thái HUyền Môn chấn động.” Vân La tiên tử khẽ thở dài.
Trong giọng nói của nàng có vương một chút sầu lo được giấu kỹ, ánh mắt khẽ liếc qua người Viên Minh, giống như muốn xem phản ứng của hắn như thế nào.
Khuôn mặt của Viên Minh thì vẫn tĩnh như hồ nước, chẳng có chút rung động nào, bên trong đôi mắt cũng chẳng có kinh ngạc hay sợ hãi gì, giống như đối với tên tuổi của vị trưởng lão Thái Huyền Môn kia, căn bản không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt.
“Ta có thể đáp ứng che chở các ngươi, nhưng điều kiện là, các đệ tử của Tố Nữ Phái, cần phải thờ phụng Minh Nguyệt Thần.” Viên Minh không mặn không nhạt nói ra.