Dịch: Vong Hồn
“Lúc trước ta quá nôn nóng, nhưng bây giờ mọi chuyện đã bình tĩnh lại, các ngươi lựa chọn thế nào?” Giọng nói của Viên Minh bình tĩnh như nước, nhưng lại ẩn chứa trong đó sự uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Đông Sát nghiến răng nghiến lợi, trong mắt có hiện lên một tia không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn thấp giọng nói ra :”Ta…ta nhận thua, nguyện ý thần phục.”
Đám người Tây Sát thấy thế, cũng không tiếp tục kiên trì nữa, nhao nhao cúi đầu biểu thị thần phục.
“Thủ đoạn của ngươi đúng là làm cho người ta kinh ngạc, nhưng muốn ta thần phục vẫn còn chưa đủ, hôm nay bại trận, chẳng qua là do ta nhất thời chủ quan, sau này chúng ta tự nhiên sẽ có lúc gặp lại.” Thất Phách Đạo Nhân lại không hề động lòng chút nào.