"Không cần đa lễ, thông đạo sắp đóng lại rồi, ngươi mau thu thập một chút, theo ta trở về." Viên Minh khoát tay nói.
Nhưng Vương Phục Long chợt do dự, sắc mặt gã biến đổi một hồi, cuối cùng mím chặt môi, tựa hồ đã hạ quyết tâm.
"Đại nhân, ngài về trước đi, không cần chờ ta." Thần sắc gã nghiêm túc nói.
"Hả? Ngươi chắc chắn? Nếu bỏ lỡ thời hạn, thông đạo đóng cửa, lần tiếp theo trở về, cũng không biết phải tới lúc nào, cho dù ta có Tu La Cung, có thể xuyên thẳng qua các giới vực, nhưng cũng cần lấy chuyện Ma tộc xâm lấn làm trọng, sẽ không tùy tiện tới đón ngươi." Viên Minh nhắc nhở.
"Những điều này ta biết, chỉ là, đại nhân, cả đời ta đã hưởng vinh hoa phú quý, chưởng quản đại quyền sinh tử, vốn cho rằng tu đến Pháp Tướng đủ để không hối tiếc, bởi vậy phí thời gian tuổi tác, sống uổng nhân sinh hồi lâu. Nhưng từ khi theo ngài, ta mới phát hiện, thì ra ta còn có thể tiến thêm một bước, còn có thể nhìn thấy phong cảnh cao hơn, nếu là trước kia, ta cũng không dám nghĩ đến." Vương Phục Long nhớ lại, nói.