Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh bèn tán hỏa vân giữa không trung đi, đáp xuống cạnh Hoa Chi để hộ pháp cho nó.
Nhưng khi vừa chạm xuống đất, hai chân Viên Minh đột nhiên như nhũn ra, cả người cảm giác nhói nhói không chịu nổi, tựa như có lửa cháy trong người, hận không thể đưa tay cào rách da thịt để cảm giác nóng rực kia dịu đi một chút.
“Trúng độc? Hẳn là quanh đây có kẻ địch ẩn nấp?” Hắn vừa giận vừa sợ, cố nén đau nhức ngưng tụ pháp lực, đưa thần thức quét bốn phía xung quanh.
Nhưng xung quanh chỉ là một mảnh tĩnh mịch, không thấy có kẻ địch xuất hiện.
Viên Minh nao nao nghĩ đến một thứ, lập tức đưa mắt nhìn thẳng tới đám linh hoa bên trên kén lớn tím đen, cảm giác hương thơm quanh quẩn trong khoang mũi, rốt cuộc đã hiểu kịch độc từ đâu tới.