Gã đệ tử Sinh Diệp tông sống sót sau tai nạn đặt mông ngồi bệt xuống đật, miệng thở thở hổn hển, lòng thầm nghĩ mà sợ không thôi. Chợt hắn nghe một giọng nói trong trẻo.
"Nguy hiểm đã trừ, đã bóp nát ngọc giản vậy mau trở về phi chu đi, không nên lưu lại thêm trong rừng rậm."
"A, vâng, đệ tử đã biết, đa tạ tiền bối cứu mạng." Đệ tử Sinh Diệp tông kia lấy lại tinh thần, vội vàng hướng về một chỗ không người nói.
Tuy rằng không ai đáp lại nhưng hắn cũng không dám lưu lại đây lâu, bèn vội vã rời khỏi đây. Sau lưng hắn là một nhánh dây leo màu tím chậm rãi ngọ nguậy, nhanh chóng hấp thu cự mãng thành thây khô.
Giữa không trung, Viên Minh điều khiển ngọc toa phái một con hồn nha đi theo sau tên đệ tử kia, còn mình thì lại hơi cảm khái lắc đầu.