Viên Minh cùng đại hán râu hum theo Thôi Vũ Nhiên đi đến một tửu lâu ở gần đó, đoạn cả ba đi thẳng lên lầu ba, tiến vào một nhã gian có diện tích khá lớn.
Chỗ này mặt sàn được trải thảm đỏ tươi, vách tường bốn phía được điêu khắc đồ án hoa cỏ, chim chóc tinh mỹ(đẹp đẽ, tinh xảo), trên đồ án còn có khảm nạm bảo thạch, tổng thể toát ra khí tức xa hoa.
Ở giữa nhã gian có đặt một bàn gỗ lim tròn, quanh bàn có ba người đã ngồi sẵn, lần lượt là một thanh niên thân vận áo bào đen, bộ dáng khoảng hai mươi tuổi, một nữ tử trung niên thân hình phốp pháp, và một lão giả tóc xám mặt mũi hồng hào.
Mấy ngươi đang nhỏ giọng bàn tán gì đó, thấy mấy người Thôi Vũ Nhiên bước vào, lập tức ngưng nói chuyện, cùng đưa mắt nhìn qua.
“Ha ha, Thôi đạo hữu, các ngươi cuối cùng cũng đên.” Lão giả áo xám là người đầu tiên đứng lên cười chào hỏi.