“Tộ Trùng, mai ông…” Mẹ Viên Minh vừa nói vừa bước vào trong phòng, thấy Viên Minh đang nhìn lại, lập tức sững người.
Mẹ Viên Minh không có thiên phú tu tiên, trước sau cũng chỉ là một phàm nhân, dẫu đã từng phong hoa tuyệt đại, giờ cũng khó tránh khỏi thời gian bào mòn, làn da bà không còn láng min, thân hình có phần gầy gò, nếp nhăn đã xuất hiện trên trán và khóe mắt, suối tóc đen mượt ngày nào giờ đã có thêm nhiều sợi bạc.
Bà nhìn Viên Minh, thân hình run rẩy không nói nên lời, nước mắt từng giọt chảy xuống thấm ướt khuôn mặt.
Bà chậm rãi đi tới chỗ Viên Minh, cẩn thận từng chút đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, thậm chí còn không dám vuốt mạnh, chỉ sợ hết thảy mình thấy lúc này chỉ là mơ, chạm mạnh một chút bản thân sẽ bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Viên Minh nắm bàn tay mẫu thân đang áp lên mặt mình, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng cũng chỉ gói vào một câu đơn giản.