Nhưng vào lúc này, chợt một nữ tu mắt xếch cười lạnh một tiếng nói: "Ta đã nói từ trước là Viên Minh này là một mối họa rồi. Nếu hắn đã giết chết Tra Diên Thải thì cần phải dùng thủ đoạn lôi đình bắt hắn về đây. Về phần Tả Khinh Huy mất tích có liên quan đến hắn hay không, không mở miệng thì dùng chút ít thủ đoạn không chính quy là được, còn sợ hắn không khai sao? Nếu còn có người mở miệng khuyên can giải vây cho hắn thì khi Minh Tuyền lão tổ truy cứu tới, những người đó cứ ra mặt gánh trách nhiệm đi."
Nghe vậy, mặt mày bốn vị trưởng lão thuộc hoàng thất nhất mạch ngồi trên bàn dài tối sầm đi không ít. Hiển nhiên nữ tu mắt xếch đang bóng gió nói chuyện, dù không nói rõ nhưng mũi mâu lại chỉ thẳng vào hoàng thất nhất mạch.
Một nam tu dáng người cao gầy như thể một cây gậy trúc ngẩng đầu trừng mắt nhìn nữ tu mắt xếch, nổi giận nói: "Nếu nói đến chuyện này, ta cũng muốn hỏi Hoa trưởng lão một câu, lý do vì sao Viên Minh lại bất mãn với Trường Xuân quan ta? Không phải là chuyện tốt của đệ tử ngươi làm ra hay sao? Nếu không có gã sắp xếp ám hại, nói không chừng hiện tại Viên Minh đã là một trưởng lão Kết Đan của Trường Xuân quan ta rồi!"
"Ha ha, theo ý ngươi nói, chẳng phải năm đó Thôi trưởng lão chịu trách nhiệm tuyển chọn đệ tử cũng có sai lầm hay sao?" Hoa trưởng lão cười lạnh một tiếng.
Vừa dứt lời, một đạo nhân tóc dài râu dài lập tức lên tiếng cãi lại: "Không thể nói vậy được, năm đó ta đích thân kiểm tra qua. Viên Minh quả thật chỉ có thiên phú tứ linh căn, căn bản không phù hợp với tiêu chuẩn tuyển nhận thấp nhất. Hôm nay hắn có thể tấn chức Kết Đan hiển nhiên là đã gặp được cơ duyên đặc biệt gì ở Nam Cương hay ở nơi nào đó. Đây chính là chuyện có tỉ lệ rất nhỏ. Trường Xuân quan chúng ta là danh môn đại phái, cũng không thể tùy tiện tuyển nhận đệ tử mà làm hỏng quy củ được."