“Bích Thủy Nhu và Nhan Tư Vận đã điều tra vị Minh Không nữ vương này, phẩm tính xem như đoan chính. Giao Nhân tộc bọn nàng dù nam hay nữ đều trắng trẻo xinh đẹp, nước mắt còn có thể hóa thành ngọc châu đặc thù, chính là một loại linh tài cao cấp. Mấy kẻ bất chấp luật lệ trong số tu tu sĩ săn yêu Đông Hải thường bắt người Giao Nhân tộc để bán, vậy nên vị nữ vương này cực kỳ chướng mắt hành vi bắt cóc, nàng mới rồi không nói ra việc có người muốn tới cứu Nhan Tư Tịnh, theo ta phỏng đoán thì hẳn là chuẩn bị sống chết mặc bay.” Tịch Ảnh phân tích.
“Nếu vậy thì tình hình còn chưa quá tệ, chỉ có điều chuyện cứu viện phải chuẩn bị kỹ càng một chút.” Viên Minh trầm ngâm nói.
“Cần gì phải chuẩn bị, đi đi vào mang Nhan Tư Tịnh ra là được, cứ coi như Minh Không nữ vương kia ra tay hỗ trợ thì có làm sao, chỉ là hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ, còn chưa đủ để ngăn được ta.” Tịch Ảnh khẽ cười.
Viên Minh nghe vậy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhan Tư Tịnh là thủ hạ của hắn, theo lý thì không nên phiền Tịch Ảnh xuất thủ.