Hậu Nghệ Xạ Nhật cung không úp mở nữa, chỉ thấy thân cung nhoáng lên, rồi có mấy vầng sáng ánh vàng kim bay đến trước mặt mọi người, hóa thành một miếng ngọc phù màu vàng kim lớn chừng bàn tay.
“Ta vừa mới đưa cho các ngươi chính là thông hành đi ra hải ngoại. Khi nào các ngươi muốn đi thì bóp nát ngọc phù này, ta sẽ ra tay giúp các người ra hải ngoại.” Hậu Nghệ Xạ Nhật cung nói xong, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái.
Nhưng lời này vào tai mấy người Viên Minh thì lại không thua gì sét đánh giữa trời quang.
Phàm là tu sĩ bước chân vào Nguyên Anh trên Vân Hoang đại lục này, không ai là không hướng đến hải ngoại trong truyền thuyết. Chỉ là truyền thuyết quá mức mờ mịt trong khi hải ngoại thực tế lại quá mức nguy hiểm, không ai có đủ cả năng lực và dũng khí để đối mặt với nguy hiểm đó cả. Bởi vậy truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, mong ước nhưng chưa bao giờ thành hiện thực được.
Nhưng hôm nay, giấy thông hành ra hải ngoại lại nằm trong tay bọn họ.