Viên Minh rời quặng mỏ lộ thiên, rất nhanh quên hết khúc nhạc vừa mới trải qua.
Lúc này cách đại chiến lần trước đã nửa tháng.
Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng ma luyện trong đám gió đen, đã luyện quyền ý tới đại thành, âm khí trong gió cũng không còn ảnh hưởng tới hắn, tiếp tục tu luyện sẽ ích lợi không lớn, huống hồ chiến cuộc Vu Nguyệt Giáo và các tông môn Trung Nguyên khẩn trương, lưu cho hắn thời gian tu luyện không nhiều, hiện tại đã đến lúc rời khỏi Hắc Phong Sa Mạc.
Bất quá, chuyện vừa rồi cũng đã nhắc nhở hắn, Vu Nguyệt Giáo dốc toàn bộ lực lượng, Bắc Mạc là hậu phương tất nhiên trống rỗng, hiện tại hắn chạy tới tiền tuyến trợ giúp tác chiến, chẳng bằng trực tiếp chui vào Bắc Mạc, chặt đứt đường tiếp tế của Vu Nguyệt Giáo, phá huỷ nơi ở của bọn chúng, có thể đưa đến tác dụng càng lớn hơn.
Xảo hợp chính là, thành Bắc ở phương bắc Hắc Phong Sa Mạc, là thành trì cách Bắc Mạc gần nhất, đám gió đen trong sa mạc một đường phiêu đãng, cuối cùng lại mang hắn đến nơi này, có lẽ cũng là thiên ý.