Trong mắt Tịch Ảnh tràn đầy vẻ lo lắng, thi thoảng lại nhìn về chiến trường dưới núi.
“Không có cách nào, cũng chỉ có thể như thế.” trong mắt nàng hiện lên vẻ kiên quyết, vung tay hướng lên không trung.
Chỉ thất một cái bình nhỏ màu đen bay lên không trung, nắp bình tự bắn ra, một đạo kim quang từ bên trong bình tuôn ra, bay vào chính giữa mi tâm của Viên Minh.
Đạo kim quang này chính là đại lượng tàn hồn được Tịch Ảnh thu nạp để nuôi dưỡng mà thành, cũng chính là vật mà Viên Minh đang cần thiết lúc này.
Chỉ tiếc là, cỗ lực lượng này đối với Viên Minh mà nói, chỉ là như muối bỏ biển, hắn yêu cầu càng nhiều Hồn Lực rót vào thêm nữa, mới có thể bù lại được sự trống rỗng của Ngôn Vu, và có thể vững chắc được cảnh giới này.