Sau khi trò chuyện một hồi, Viên Minh đã giảm đi mấy phần nghi kỵ với Hạ Hiệt, nhưng sự cảnh giác vẫn nguyên như cũ.
“Hạ Hiệt đạo hữu, Viên mỗ từng đọc một số điển tịch ít gặp ở Vân Hoang đại lục, trong đó nói Hải Ngoại thế giới linh khí nồng đậm, tài nguyên phong phú hơn xa Vân Hoang đại lục, vậy cớ gì Hạ Hiệt đạo hữu lại tới nơi này?” Viên Minh hỏi dò.
“Hải Ngoại thế giới đúng là linh khí dồi dào hơn xa Vân Hoang đại lục, còn về chuyện sao lão phu tới đây, đó là chuyện từ mấy ngàn năm trước, khi đó ta cùng một cường địch đánh nhau sống chết trong không gian loạn lưu, xui rủi bị đẩy tới đây.” Hạ Hiệt lộ vẻ hoài niệm, thở dài đáp.
Viên Minh mặt ngoài yên lặng nhưng trong lòng không khỏi căng thẳng, Hạ Hiệt trước kia có thể chiến đấu với người khác trong hư không loạn lưu, giờ tu vi tàn phế những vẫn có thể thi triển thần thông ban nãy, lúc toàn thịnh không biết phải mạnh mẽ tới mức độ nào, có điều chắc chắc là vượt xa mấy cảnh giới Phản Hư, Ngôn Vu.
“Lẽ nào do Hạ Hiệt đạo hữu thân mang trọng thương nên Thâu Thiên Đỉnh mới thoát ly rồi bị Tạp Đồ kia lấy được?” Viên Minh lại hỏi.