Theo thời gian chầm chậm trôi qua, Lạc Chu và không gian chứa quan tài màu đen cũng không phát sinh biến hóa quá nhiều, chỉ có thể cảm nhận được bản thân đang không ngừng đi dọc theo đầu hành lang chẳng biết điểm cuối này.
Mà trong quan tài, Luân Hồi Ma Quân cũng không biết có phải lâm vào ngủ say hay không, không phát ra tiếng động, cũng không có dị động khác, khiến Viên Minh vốn thần kinh căng cứng thoáng buông lỏng mấy phần.
Chỉ là hắn vẫn như cũ không dám hành động thiếu suy nghĩ, để tránh cử động của mình dẫn đến Lạc Chu tao ngộ bất trắc, mình thông qua phụ thể dò xét Ma Giới sẽ thất bại.
Cuối cùng, thời gian Hắc Hương phụ thể kết thúc, ý thức của hắn trở về bản thể.
Viên Minh mở to mắt, thở phào một hơi, sau đó thu hồi Thâu Thiên Đỉnh và Ngân sắc lệnh bài, thân hình hóa thành một đạo thanh quang, thẳng đến Đông Hải.