"Đa tạ tiền bối trọng thưởng, vãn bối tất nhiên không phụ trông cậy, cố gắng nghiên cứu, không để Đan Vương bí điển minh châu bị phủ bụi." Viên Minh nghe vậy đại hỉ nói.
"Lấy thiên phú của ngươi, Đan Vương bí điển ngươi có thể lĩnh ngộ bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, bất quá ngày sau nếu có thể gặp được người có tư chất đan đạo tuyệt hảo, cần dốc lòng truyền thụ bí điển, đừng để bản tông bị đứt đoạn truyền thừa." Viêm Hoàng lão nhân từ tốn nói, căn bản không coi trọng thiên phú của Viên Minh.
Viên Minh cũng không để ý, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhìn thiêu hỏa côn trên tay, kinh ngạc nói: "Tiền bối vừa mới nói cây trên tay ta là chủ bổng? Ba cây Viêm Hoàng Như Ý Bổng này cũng phân chia chủ thứ?"
"Không sai, ba cây Như Ý Bổng chia làm một chủ hai phụ, toàn bộ dung hợp lại cùng nhau, mới thật sự là Viêm Hoàng Như Ý Bổng. Bổng này cũng là một trong truyền thừa chủ yếu của bản môn, để ta giúp ngươi hoàn thành." Trong kim diễm run run, thanh âm Viêm Hoàng lão nhân truyền ra.
Trong khi nói chuyện, đoản bổng trên tay Viên Minh bỗng nhiên rời tay bay ra, treo giữa hai cây thiêu hỏa côn kia.