Dịch: Vong Hồn
Ảnh mắt của mọi người đều dõi theo từng bước chân của Tịch Ảnh.
Viên Minh lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, cũng chưa đi ra.
Trong lúc mọi người đang kinh sợ và khó hiểu, Tịch Ảnh đã đi tới bên cạnh một người thanh niên bình thường đang đứng ở bên ngoài điện, bộ dáng hết sức tự nhiên mà khoác tay mình lên cánh canh của người thanh niên đó.
“Vì sao lại làm như vậy?” Viên Minh cũng không tránh khỏi cái ôm của Tịch Ảnh, truyền âm hỏi nàng.