Hẻm núi cũng không sâu như trong dự đoán, Viên Minh nhanh chóng đi theo bước chân của nhóm Đạm Đài chân nhân, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn đột phá phong tỏa của bạch diễm, đi tới dưới đáy của hẻm núi.
Tình huống nơi này khác rất nhiều so với phía trên. Bên trên bề mặt đất màu nâu không có dấu vết bị ngọn lửa thiêu đốt, nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống không ít nên không có cảm giác nóng rực tới khó mà chịu nổi nữa.
Chính giữa đáy cốc có một tòa cung điện to lớn hùng vĩ đang đứng vững ở nơi đó.
Toàn bộ cung điện có màu đỏ lửa, bên trên mỗi viên gạch ngói đều có một tầng hồng quang bao phủ, trên cửa chính có gắn một tấm biển, ở đó ghi ba chữ rất to “Hi Hòa Điện” nét chữ cứng cáp mang theo khí tức viễn cổ làm người ta kinh sợ, như thể đã trải qua những năm tháng dài đằng đẵng vậy.
Đoàn người Đạm Đài chân nhân đứng trước đại điện, tựa như sâu kiến đứng trước cây đại thụ, chỉ dựa vào mặt nhìn, thậm chí còn chẳng thể nhìn rõ được toàn cảnh của cung điện.