Viên Minh chậm rãi tới gần, chỉ cảm thấy có một luồng khí tức tươi mát đập vào mặt, vô hình vô chất nhưng lại khiến người ta thoải mái trong lòng, tạp niệm lập tức tiêu tán vô tung.
Hắn duỗi một bàn tay ra khẽ vuốt nhẹ lên thân trúc, cảm nhận được cảm giác như ngọc, trong lòng không khỏi dâng lên một niềm vui sướng khó hiểu.
Trúc xanh ven bờ, muôn hoa đua thắm khoe sắc, linh thảo xanh biếc... tất cả đều được Thế Giới thụ che chở bên dưới. Mỗi cây đều quý hiếm dị thường, như thể là bảo tàng mà thiên nhiên cố ý thiết lập.
Ngũ Hành đồng tử đang tỉ mỉ chăm sóc đám thực bên cạnh cây, cảm nhận được Viên Minh đến bèn lập tức quay người cung kính hành lễ với Viên Minh.
"Khổ Trúc mọc thế nào rồi?" Viên Minh mỉm cười khoát tay áo, ý bảo Ngũ Hành đồng tử không cần phải giữ lễ nghĩa quá.