"Kỳ thật ta cũng không hiểu nhiều về hắn. Thâu Thiên đỉnh xem như là tác phẩm trước lúc lâm chung của hắn, cũng bởi như vậy nên trong mắt ta thì hắn là một lão giả tóc trắng xoá, cũng có lẽ đó mới là bộ dáng chính thức của hắn." Không tiếp tục hồi ức lại.
Viên Minh nghe Không tự thuật, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ kính ý.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Nói như vậy, hắn đặt thi thể ở đây, vậy chẳng phải Thâu Thiên đỉnh là linh cữu của hắn?"
Không khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tâm tình phức tạp: "Có lẽ vậy. Ta không đoán ra được dụng ý thực sự của hắn nhưng có thể chắc chắn dù hắn đã qua đời nhưng cỗ thi thể vẫn còn lưu lại một đám thần dị. Chỉ cần ngươi cung kính cúi đầu ở trước mặt hắn, đưa ra vấn đề tùy ý cầu hắn, hắn đều sẽ giải đáp cho ngươi. Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải trả thù lao là một lượng nguyện lực tương ứng, nếu không chắc chắn hắn sẽ không mở miệng đáp."
Viên Minh nghe vậy mà sửng sốt, loại phương thức đáp án này khiến hắn cảm thấy có hơi quen thuộc.