Nghe được lời này của Tiểu Vân, nam tu lỗ mãng không khỏi lộ vẻ nuối tiếc, thấy cảnh đó, một vị nam tu trung niên ở bên cạnh lập tức cười nói: “Không ngờ Dư Thanh Lập ngươi tung hoành hoa trường lâu như vậy mà cũng có lúc thất thủ.”
“Trương Trí ngươi nói lung tung gì đó, ta nào có tung hoành hoa trường gì chứ, hơn nữa ta đối với Tiểu Vân là thật lòng.” Dư Thanh Lập tức giận trừng mắt nhìn nam tu trung niên, quay đầu lại thấy Tiểu Vân còn chưa đi xa, lập tức tranh thủ nói thêm.
Trương Trí thấy bộ dạng này của gã lập tức cười ha hả, hai nam tu khác quanh bàn cũng đều lộ ý cười, chỉ có một nữ tu trên mặt lộ vẻ khó chịu.
“Ngươi nói ‘Thật lòng’ mà không thấy ngại à, ta khinh.”
Một nam tu ăn vận kiểu văn sĩ lập tức phụ họa: “Hoa tiên tử nói đúng, Dư Thanh Lập ngươi động thật tâm với nhiều thiếu nữ như vậy, bản thân có đếm hết không?”