“Phường chủ.” Nho sinh áo trắng cung kính hành lễ với thiếu nữ áo vàng.
“Kể rõ mọi lời nói, cử chỉ của hai người kia từ khi bước vào Bách Đan phường cho ta.” Thiếu nữ áo vàng nói, những thông tin này có thể giúp nàng đoán ra lai lịch hai người Viên Minh.
Nho sinh áo trắng vâng một tiếng, đoạn thuật lại những hành động, lời nói của hai người Viên Minh chính xác từng câu, từng chữ, riêng chuyện bị Viên Minh lừ mắt một cái khiến gã khóc lóc, vãi cả đ**i ra quần thì đương nhiên lược bỏ, đổi thành mình bị một ánh mắt của Viên Minh khống chế hành động và lời nói.
Dẫu sao thì chuyện đó quá mất mặt, nếu để người ta biết thì gã thực sự chẳng còn mặt mũi nào ở lại Bách Đan phường nữa.
“Chỉ một ánh mắt đã có thể không chế lời nói, hành động của ngươi? Hẳn là thần thông dạng huyễn thuật.” Thiếu nữ áo vàng nghe nói, tự nói một câu rồi rơi vào trầm tư, cất bước đi xuống dưới lầu.